“Nói chính xác thì tôi chờ để lấy mạng ông.”
Lý Hiên nói.
“Ha ha ha, có rất nhiều người ở Cô Tô muốn lấy mạng tôi, nhưng cuối cùng tôi lại tiễn họ đi gặp diêm vương hết rồi. Nhưng tôi chỉ tò mò thôi, chúng ta có quen nhau không?”
“Năm năm trước, Sở Châu, nhà họ Lý.”
Lý Hiên lạnh lùng nói.
Ông già nghe xong, có vẻ như đang cố hồi tưởng lại.
“Nhà họ Lý ở Sở Châu... đã lâu rồi, vốn tưởng rằng toàn bộ người nhà họ Lý đều đã chết hết, không ngờ còn có con cá lọt lưới.”
“Xem ra nước hồ Thiên Tinh không đủ sâu để nhấn chìm cậu, nhưng cậu đã may mắn thoát chết mà còn không lo trốn cho thật kỹ, còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi, đúng là không biết quý trọng mạng sống của mình.”
Đồng tử của Lý Hiên hơi co lại khi nghe đến cụm từ “Hồ Thiên Tinh”.
“Quả nhiên, người đẩy tôi xuống hồ không thoát khỏi liên quan đến ông. Hôm nay thù cũ nợ mới tính luôn một lần, lấy đầu của ông tế cho cha mẹ tôi ở trên trời.”
Ông già nghe xong, trong mắt không khỏi tỏ vẻ châm chọc, cười khẽ lắc đầu.
“Chỉ dựa vào tên phế vật như mày à? Năm năm trước cha mẹ mày đã quỳ gối xuống trước mặt tao đau khổ cầu xin, nhưng tao vẫn không hề do dự mà vặn gãy cổ bọn chúng.”
“Sở dĩ tao không xuống tay với mày là vì một tên phế vật như mày không xứng để tao ra tay.”
Đôi mắt của Lý Hiên bùng lên tia sáng lạnh lùng, một luồng khí đầy bạo lực và giết chóc tràn ngập cơ thể hắn.
Cảnh tượng vụ cháy biệt thự của nhà họ Lý và cảnh thi thể cha mẹ hắn bị đốt cháy lại hiện lên trong đầu khiến trái tim hắn đau nhói.
Cùng với lửa giận là sát khí lạnh lùng dâng trào trong cả tầng hầm, giống như mùa đông lạnh giá.
Cuối cùng sắc mặt của ông già cũng thay đổi.
Đây là chân khí?
Sức mạnh chân khí của tu luyện giả lại xuất hiện trên người của tên phế vật này à?
Thảo nào ông ta lại khiếp sợ.
Nhưng ông già nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Thật sự khiến người ta phải ngạc nhiên đấy, sau khi biến mất năm năm, mày lại trở thành một tu luyện giả.”
“Nhưng là tu luyện giả thì sao? Mới năm năm mà thôi, cho dù mày có không ăn không ngủ tu luyện thì tu vi cao được bao nhiêu chứ? Chỉ dựa vào chút tu vi cỏn con ấy mà cũng dám đến tìm tao gây rối à? Đúng là ngu xuẩn!”
“Năm năm trước có những ai đã cùng ông đến nhà họ Lý? Còn nữa, nhà họ Lý đã đắc tội gì với ông mà ông lại tàn nhẫn sát hại cả nhà người ta như thế?” Giọng nói của Lý Hiên giống như băng giá, giống như ma thần đi ra từ trong địa ngục.
Ông già bật cười ha hả.
Không ngờ thằng nhãi trước mặt lại muốn biết rõ chân tướng của vụ việc năm năm trước, chẳng lẽ hắn còn muốn tìm đến những kẻ phía sau để báo thù à?
Có vẻ như hắn vẫn chưa nhận thức rõ ràng khoảng cách thực lực giữa mình và họ chênh lệch đến mức nào.
Ông ta lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ thương hại: “Năm năm trước, ngoại trừ tao đã giết hại cả nhà họ Lý thì còn có mấy anh em con cháu của tao. Nói thật cho mày biết, cho dù tao không ra tay thì vẫn sẽ có người ra tay. Vận mệnh của nhà họ Lý đã sớm được định đoạt rồi, một ngày nào đó tất sẽ bị diệt môn.”
Nghe vậy, sát ý trong mắt Lý Hiên càng thêm mãnh liệt, một luồng khí cực kỳ lạnh lẽo lan ra từ cơ thể hắn.
Rõ ràng năm đó nhà họ Lý diệt vong là có người sai khiến.
Mà Vương Lãng này cũng chỉ là một con dao trong tay kẻ chủ mưu đứng sau mà thôi.
Nhưng nhà họ Lý là một gia tộc kinh doanh, sao lại đắc tội với những nhân vật kinh thiên này?
Người có thể sai khiến được gia tộc tu luyện hàng đầu cũng không phải là kẻ đơn giản.
Vô số câu hỏi tràn ngập trong tâm trí hắn.
“Nói cho tôi biết, ai đã sai khiến mấy người?”
Lý Hiên lạnh lùng hỏi.