• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Lý Hiên đã dẫn Đóa Đóa đến nhà Lục Kỳ.

Hôm nay gia đình Lục Kỳ muốn mời Lý Hiên ăn cơm, để cảm ơn anh đã chữa khỏi bệnh cho Lục Vĩ. Xe vừa mới dừng lại, Wechat của Lý Hiên đã hiện lên thông báo kết bạn thành công.

Lý Hiên nhìn lướt qua rồi nhét điện thoại vào túi. Có điều một giây sau, đã có một cuộc điện thoại gọi đến. Vì Vương Vi là cô giáo của Đóa Đóa, nên Lý Hiên đã bắt máy ngay.

“A lô, cô giáo Vương có chuyện gì không?” Giọng điệu của Lý Hiên vẫn khá khách sáo.

“Cái đó, là thế này...”

Đầu dây bên kia, Vương Vi hơi ấp úng. Dù gì trước đây cô ấy cũng không cho Lý Hiên sắc mặt tốt, bây giờ lại nhờ vả người ta, nên khó tránh khỏi hơi ngượng ngùng.

“Là thế này, tôi có một bề trên muốn gặp mặt anh. Ông ấy đã xem qua con hổ do anh vẽ nên cảm thấy rất hứng thú...”

Nghe xong những lời này, Lý Hiên không khỏi cau mày. Không ngờ bức tranh do mình tiện tay vẽ cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác. Có điều hắn không có tâm trạng để tiến hành xã giao với đám người vô dụng này, nên từ chối thẳng thừng: “Xin lỗi, tôi không rảnh.”

Nói xong, hắn đã cúp máy.

Đầu dây bên kia, Vương Vi nhìn điện thoại với vẻ mặt cứng đờ. Mình bị từ chối rồi ư? Hơn nữa dường như hắn còn chẳng thèm suy nghĩ. Hắn có cần dứt khoát đến thế không? Tốt xấu gì cô ấy cũng là cô giáo của con gái anh mà, anh không thể cho tí mặt mũi à?

Lý Hiên bước xuống xe rồi bế Đóa Đóa lên. Đằng sau, thành viên của ẩn vệ xách đồ bổ mà Lý Hiên đã mua đi vào sân.

Lục Kỳ đã sớm nhẩm thời gian, đang đứng cạnh cửa sổ chờ đợi, thấy Lý Hiên đi vào sân thì vội vàng chạy đi mở cửa.

Lúc nhìn thấy thành viên ẩn vệ sau lưng Lý Hiên xách túi lớn túi nhỏ thì không khỏi lên tiếng: “Anh đến là được rồi, còn xách theo quà cáp làm gì?”

Nhưng trên mặt lại rất vui mừng. Dù gì cô ấy cũng chăm sóc Đóa Đóa trong mấy năm qua, mặc dù người trong gia đình không phản đối, nhưng cũng có chút phê bình kín đáo.

Bây giờ Lý Hiên đã xuất hiện rồi, không những chữa khỏi bệnh cho em trai, mà đến nhà còn xách theo nhiều quà như thế, khiến cô ấy rất nở mày nở mặt.

Lục Hữu Quang và vợ cùng đi ra đón.

Lục Hữu Quang còn dứt khoát bắt tay Lý Hiên, cảm ơn rối rít. Người đàn ông không khéo ăn nói này nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cảm kích. Có thể chữa khỏi bệnh cho Lục Vĩ thì là ân nhân của nhà họ Lục.

Nhà họ Lục ở nhà trệt, diện tích khá nhỏ, hơi chật hẹp, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp, càng toát lên vẻ ấm cúng.

Sau khi Lý Hiên ngồi xuống thì bắt đầu lên món. Có thể nói đây là bàn thức ăn phong phú nhất của nhà họ Lục trong mấy năm qua.

Lúc ăn cơm, Lục Hữu Quang đã rót cho mình và Lý Hiên mỗi người một ly rượu, còn Đóa Đóa thì bám lên người Lục Kỳ.

“Lý Hiên, ơn nghĩa lớn không lời nào cảm ơn hết được.”

Lục Hữu Quan uống hết rượu trắng trong ly, sắc mặt nhanh chóng đỏ bừng.

“Chú Lục, Lục Kỳ đã chăm sóc cho Đóa Đóa, cháu nên cảm ơn chú mới đúng.” Lý Hiên cũng cầm ly rượu lên.

Đúng lúc này, trong mắt Lý Hiên lóe lên tia lạnh lẽo. Một giây sau một tràng tiếng động cơ vang lên.

Lục Vĩ tò mò nằm nhoài lên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài. Một giây sau, sắc mặt đã trắng bệch.

Chỉ thấy bên ngoài sân nhà họ Lục có mấy chục chiếc xe hơi, sau đó vô số người mặc vest đen bước xuống xe, khí thế hùng hổ, rõ ràng là người đến không có ý tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK