• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Duy không khỏi run rẩy khi nghe đến cái tên Hoàng Giang Thái.

Là một trong bảy cậu chủ ở Sở Châu, làm sao anh ta có thể không biết về chúa tể nhà họ Hoàng của Sở Châu.

Nếu đã biết về nhà họ Hoàng thì sao có thể không biết về Hoàng Giang Thái, người đã tự tay tạo nên vinh quang cho nhà họ Hoàng.

Năm đó Hoàng Giang Thái một tay che trời ở Sở Châu, hầu hết những người đối nghịch với ông ấy đều bị tiêu diệt.

Sau đó, ông ấy truyền chức vị gia chủ cho đứa con trai của mình là Hoàng Bản Sơ và dần dần mờ nhạt trong mắt công chúng.

Thế nhưng uy danh của ông ấy vẫn được lưu truyền trong vòng quan hệ ở Sở Châu.

Lưu Duy cứng ngắc quay người lại, anh ta suýt chút nữa té lăn quay trên đất khi nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng Giang Thái.

"Thật sự là Hoàng Giang Thái, sao ông ấy lại xuất hiện ở đây?"

Ngay lập tức trên mặt anh ta nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Ông nội Hoàng, sao ông lại tới đây?"

Lưu Duy hạ thấp người xuống mức thấp nhất nhưng Hoàng Giang Thái lại không thèm tiếp nhận tình cảm này của anh ta.

"Cậu là ai, cậu cũng xứng gọi tôi là ông nội ư."

"Bốp."

Lưu Duy bị đánh bay ra ngoài chỉ với một cái tát.

Lưu Duy cao gần một mét tám, thế nhưng lại bị đánh bay vút ra xa đến tận năm sáu mét trên không trung.

Cảnh tượng này đã dọa sợ tất cả mọi người.

Mà Hoàng Giang Thái lại đi thẳng đến trước mặt Lý Hiên, không thèm liếc nhìn Lưu Duy lấy một cái.

"Tiền bối, đã xác định được vị trí, có thể xuất phát bất cứ lúc nào."

Lý Hiên gật nhẹ đầu, hắn nói với con gái: "Đóa Đóa, cha có việc phải ra ngoài một lát. Con đi về với dì Lục Kỳ trước được không?"

“Được ạ, khi về con muốn ăn thịt kho tàu.”

"Không thành vấn đề, con mèo tham ăn này."

Lý Hiên nhéo cái má phúng phính của cô bé rồi giao Đóa Đóa cho Lục Kỳ.

Lúc này, mọi người xung quanh đều rơi vào trạng thái hóa đá.

Đặc biệt là Bạch Ca, khuôn mặt cô ấy tràn đầy hoảng hốt, cô ấy có cảm giác như mình đang nằm mơ, hoàn toàn chết lặng.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Lý Hiên, không thể tin được vào những gì mình nhìn thấy.

Sao tên ăn hại bỏ rơi vợ con này có thể quen biết với lão gia chủ của nhà họ Hoàng được chứ?

Hơn nữa, còn khiến cho Hoàng Giang Thái hạ thấp giọng để nói chuyện với hắn?

Ở phía bên kia, đám bạn bè của Bạch Ca cũng đang ngây ra như phỗng.

Đặc biệt là Quách Xuân Dương đang lăn quay trên mặt đất cũng cảm thấy da đầu tê rần, lần này anh ta thật sự đá trúng tấm sắt rồi.

"Tiền bối, xử lý cái tên họ Lưu kia thế nào?"

Hoàng Giang Thái dò hỏi.

"Giết đi." Lý Hiên thản nhiên nói.

Giết... đi?

Nghe được lời này, trong lòng đám người Bạch Ca nhảy dựng lên.

Vậy mà hắn có thể nói nhẹ nhàng như thế, bọn họ không nghe nhầm đấy chứ, đó là một con người chứ không phải con gà đâu.

Còn Lưu Duy đang nằm ở đó lại cảm thấy một cơn ớn lạnh xộc thẳng vào đỉnh đầu.

Đang lúc anh ta muốn nói cái gì đó thì có mấy ẩn vệ mặc đồ đen đi ra từ bên cạnh và trực tiếp giữ lấy cánh tay anh ta rồi lôi đi.

Có thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo ở góc hẻo lánh không người đó.

Giờ phút này, trên mặt những người ở đó đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Mà Lý Hiên thì đang sải bước rời đi cùng với Hoàng Giang Thái.

Chỉ còn lại một nhóm người đứng đó chết lặng.

Phải rất lâu sau Bạch Ca mới có phản ứng.

"Lục, Lục Kỳ, rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì vậy?"

Lục Kỳ thở dài: "Lý Hiên đã không còn là Lý Hiên ngày xưa nữa."


"Bạch Ca, tớ biết cậu là con nhà quyền quý, sinh ra trong gia đình danh giá, từ nhỏ đã được cưng chiều, nhưng cậu cũng cần phải kiềm chế tính nóng nảy của mình chứ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK