• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về biệt thự.

Lục Kỳ đang chơi với Đoá Đoá.

Còn Lý Hiên thì đang ngồi trên ghế sofa, đọc tạp chí trên tay.

Đoá Đoá đóng vai công chúa trong truyện cổ tích, còn Lục Kỳ đóng vai nữ hiệp sĩ.

“Bây giờ chúng ta đã có nữ hiệp sĩ xinh đẹp, chúng ta vẫn thiếu nam hiệp sĩ đẹp trai.”

Bộ não nhỏ bé của Đoá Đoá đang chuyển động nhanh chóng.

“Để cha làm kỵ sĩ của công chúa Đoá Đoá đi, có thể phục vụ công chúa bất cứ lúc nào.”

Không biết từ khi nào Lý Hiên đã đặt cuốn tạp chí xuống và đi tới.

Nói xong, hắn còn rất phối hợp dùng tay phải đặt trước ngực trái, nghiêng một góc 70 độ và đấm nhẹ, bắt chước cử chỉ trung thành của hiệp sĩ với công chúa trên ti vi.

Đoá Đoá ngay lập tức cười lớn.

Trong mắt Lục Kỳ cũng có một tia sáng kỳ lạ.

Lần này Lý Hiên trở về, thật sự đã có sự thay đổi kinh thiên động địa.

“Được rồi, giờ bản công chúa sẽ ra lệnh.”

Đoá Đoá đưa hai tay ra sau lưng, ưỡn bộ ngực nhỏ nhắn và chỉ huy.

Còn Lý Hiên rất phối hợp diễn trò dưới sự chỉ huy của Đoá Đoá.

Thỉnh thoảng lại có tiếng cười khúc khích như chuông bạc vang lên.

Nếu người của Chu Thiên Tinh Vực biết được Lý Hiên lạnh lùng tàn nhẫn lại sắm vai hiệp sĩ cho một đứa trẻ, có lẽ tròng mắt sẽ rớt ra ngoài mất.

Đối với con gái mình, Lý Hiên chỉ muốn bù đắp sựu thiếu hụt năm năm qua, hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Đoá Đoá chơi được một lúc thì hơi đói và đòi ăn đồ ăn do dì Lục Kỳ nấu.

Lục Kỳ đeo tạp dề đi vào bếp.

Đoá Đoá ở phía sau giúp đỡ.

Lúc này, Lý Hiên bước ra khỏi biệt thự.

Năm đó khi Mạnh Thanh Thiển mang thai, Lý Hiên cũng đã tỉnh ngộ, hắn làm việc chăm chỉ, cuộc sống ngày càng tốt đẹp, nhưng lại bị Vệ Tân Vũ đẩy xuống hồ, thù này sao Lý Hiên có thể không báo đây?

Ra khỏi biệt thự.

Lý Hiên nhìn về phía nhà họ Vệ: “Vệ Tân Vũ, mày đã chuẩn bị xong chưa?”

Biệt thự nhà họ Vệ.

Mặc dù nhà họ Vệ ở Sở Châu chỉ được coi là một gia tộc hạng hai nhưng tài sản cũng là tiền tỷ, biệt thự trong nhà cũng xa hoa đến cực điểm.

Lúc này, rất nhiều người họ Vệ đang tụ tập ở đại sảnh biệt thự, không khí rất nghiêm túc.

“Anh cả, anh hớt hải gọi em về như vậy là có chuyện gì à?”

“Nhìn mặt anh sa sầm thế kia, là ai đã đắc tội với anh, mấy anh em lập tức lột da của chúng.”

Một người đàn ông trung niên với mái tóc bóng mượt bước vào, ông ta chính là Vệ Kim Dực, em trai của Vệ Kim Long.

Ông ta trời sinh đã ương ngạnh nhưng lại có mối quan hệ rất tốt với anh cả Vệ Kim Long.

Cả đám người nhà họ Vệ cũng đồng thanh lên tiếng.

“Đúng vậy, bác cả xảy ra chuyện gì thế? Bác triệu tập bọn cháu lại mà nãy giờ chẳng nói một câu nào, khiến bọn cháu rất lo lắng.”

“Đúng vậy, nhà họ Vệ chúng ta ở Sở Châu đã nhiều năm, trải qua biết bao thăng trầm, không có trở ngại nào là không thể vượt qua, nếu có chuyện gì xảy ra, gia chủ cứ nói ạ.”

Một lúc lâu sau, Vệ Kim Long mới thở dài, nhìn con trai của mình.

“Tân Vũ, con kể cho mọi người nghe đi.”

Vệ Tân Vũ gật đầu: “Mọi người còn nhớ tên phế vật trước kia của nhà họ Lý không?”

“Lý Hiên? Không phải hắn đã bị Tân Vũ đẩy xuống hồ rồi chết đuối sao?”


“Đã nhiều năm như vậy, xương cốt đã bị cá rỉa hết rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK