Hơn nữa, thiên tài địa bảo đều là vật vô chủ, ai lấy được thì là của người đấy.
Doanh Lạc vội vàng xua tay: "Tôi nào dám có ý kiến gì, chỉ là sở dĩ lâu như vậy không có ai tiến lên hái quả Tam Dương, chính là bởi vì có một con mãng xà hung dữ đang canh giữ trong hang động."
"Trước khi mấy người tới đây thì có một võ giả đã xông lên và bị mất mạng ngay lập tức."
"Thực lực mà con mãng xà thể hiện ra rất có thể đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên rồi."
Doanh Lạc cũng không có nói vớ vẩn.
Nếu không có uy hiếp, quả Tam Dương lại ở ngay trước mặt, làm sao bọn họ có thể không hái?
Chính là bởi vì khi xuất hiện, bọn họ đã tận mắt chứng kiến có người chết trong miệng con mãng xà khổng lồ nên bây giờ mới đứng ở gần đây để nghĩ cách.
Hoàng Giang Thái cũng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ cần là thiên tài địa bảo thì đều sẽ có linh thú bảo vệ.
Mà điều khiến ông ấy sửng sốt chính là linh thú đang canh giữ kia đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, tốc độ của võ giả cấp Tiên Thiên mỗi giây phá cả trăm, trong cơ thể lại sinh ra chân khí, chẳng sợ súng pháo.
Khí lực của hung thú trời sinh mạnh mẽ, mạnh hơn võ giả loài người gấp nhiều lần.
Đặc biệt là lớp vảy của con mãng xà, sức phòng ngự có thể nói là rất khủng bố.
Khó trách đám người Doanh Lạc không dám tiến lên.
Cho dù Hoàng Giang Thái có đi lên, e rằng ông ấy cũng chỉ giống như đi tặng đồ ăn thôi.
"Hoàng lão gia chủ, có hung vật này bảo vệ, có lẽ rất khó lấy được quả Tam Dương này."
"Nhưng toàn thân hung thú Tiên Thiên đều là báu vật, nếu có thể điều động vũ khí nóng cỡ lớn để tiến hành tấn công theo kiểu bao vây thì có lẽ sẽ có hy vọng giết chết nó."
“Chỉ là dưới sự phá nổ mãnh liệt, quả Tam Dương nhất định sẽ bị hư hại.”
Doanh Lạc nói ra ý tưởng của mình, đây cũng là lý do tại sao ông ta không chịu rời đi.
Vốn dĩ ông ta có thể độc chiếm nguyên liệu khắp người hung thú nhưng Hoàng Giang Thái đã tới, ông ta chỉ hy vọng được chia một chén canh thôi.
Hoàng Giang Thái không nói gì mà nhìn về phía Lý Hiên bằng ánh mắt dò hỏi.
Nhưng ông ấy lại trông thấy Lý Hiên đang đi thẳng về phía cửa hang động.
Doanh Lạc vội vàng nói: "Đừng đến gần. Một khi đến gần cửa hang ba mươi mét thì ngay lập tức sẽ quấy rầy đến con mãng xà hung ác bên trong."
Tuy nhiên, bước chân của Lý Hiên không hề dừng lại, hắn đã tiến vào trong phạm vi ba mươi mét.
"Bùm."
Giây tiếp theo, một mùi tanh tưởi phả ra từ cửa hang động.
Sau đó, một cái bóng đen khổng lồ thò đầu ra từ bên trong.
Một cái đầu rắn cực lớn, cặp mắt trông như đèn lồng đỏ.
Chỉ một nửa cơ thể của nó đã dài hơn mười mét.
Chiều dài mười mét là khái niệm gì, tương đương với chiều cao của ba tầng, mà đây chỉ là một nửa cơ thể của nó.
Đứng trước một con vật khổng lồ như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Khoảnh khắc con mãng xà hung ác xuất hiện, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi điên cuồng.
Đầu rắn khổng lồ toát ra luồng khí hung bạo khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Gần như cùng lúc đó, mấy tên võ giả và thành viên của Mãnh Hổ Vệ vô thức lùi về phía sau.
Ngay cả các thành viên của ẩn vệ cũng phải gồng người lên.
Đầu của con mãng xà khổng lồ ngẩng cao, cơ thể nó thô to còn hơn cái thùng nước, lớp vảy đen tuyền toát ra một tia lạnh lẽo.
Con ngươi thẳng đứng trông âm u khủng bố, nó nhìn chòng chọc vào Lý Hiên đứng ở bên dưới.
Chiếc lưỡi đỏ ngòm của nó không ngừng thò ra thụt vào, giống như có thể tấn công bất cứ lúc nào.