• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, anh ta bị khí kình vô hình hất văng ra xa mấy mét.

Ngay cả thanh đao trong tay cũng bị văng ra và đóng đinh vào thân cây bên cạnh.

Những thành viên khác của Mãnh Hổ Vệ đều lần lượt ra tay, nhưng bọn họ không thể đến gần Lý Hiên trong vòng ba mét, bọn họ sẽ bị một lực lượng vô hình đẩy bay ra xa.

Mà Lý Hiên bước đi lững thững như nơi không người, hắn đi vào trong mà không ai có thể cản đường hắn.

Giờ phút này, trong mắt các thành viên của Mãnh Hổ Vệ đều lộ ra vẻ hoảng sợ, bọn họ biết mình đã gặp phải cao nhân rồi.

Ngay cả các thành viên của nhóm ẩn vệ cũng ngạc nhiên.

Bọn họ cũng chưa từng thấy Lý Hiên ra tay, bây giờ mới biết được thiếu niên khiến điện chủ phải kính trọng này đáng sợ đến mức nào.

Từ đầu đến cuối Lý Hiên không hề có một động tác gì mà đám người của Mãnh Hổ Vệ đều bị đánh bay, đây là cách phóng chân khí ra ngoài trong truyền thuyết, chỉ có cường giả cấm kỵ mới có bản lĩnh này.

Hoàng Giang Thái cũng không lấy làm ngạc nhiên bước theo sau Lý Hiên và đi vào bên trong.

Không có người nào của Mãnh Hổ Vệ dám ra tay ngăn cản nữa.

Chẳng bao lâu, Lý Hiên đã xuất hiện ở bên trong sơn cốc.

Chỉ thấy có hơn hai mươi người ở trong sơn cốc.

Ngoài các thành viên của Mãnh Hổ Vệ, còn có một vài võ giả không rõ danh tính, chắc là cũng đến để lấy quả Tam Dương.

Trong đó có một người đàn ông trung niên ăn mặc khác hẳn với những thành viên khác của Mãnh Hổ Vệ, trên ngực ông ta có hình thêu một con hổ màu vàng, đúng là Doanh Lạc, tam thống lĩnh của Mãnh Hổ Vệ.

Nhìn thấy Lý Hiên đi tới, ngay lập tức sắc mặt của Doanh Lạc tối sầm.

"Đám Mãnh Hổ Vệ bên ngoài làm cái giống gì vậy? Dám để cho đám người này đột nhập vào sơn cốc."

Dứt lời, Doanh Lạc đưa mắt ra hiệu cho mấy tên cấp dưới đứng bên cạnh.

Ngay lập tức có mấy tên rút đao ra khỏi vỏ và bao vây Lý Hiên.

Lúc này, Hoàng Giang Thái xuất hiện, ông ấy lạnh lùng nói: "Tam thống lĩnh oai phong thật đấy, chẳng lẽ muốn tuyên chiến với Ẩn Điện của tôi sao?"

Sau khi nhìn thấy Hoàng Giang Thái, sắc mặt Doanh Lạc thay đổi, ông ta vội vàng hành lễ: "Bái kiến Hoàng lão gia chủ."

Nhìn bề ngoài thì thấy người nắm quyền Sở Châu là phủ tổng đốc, nhưng những người thực sự biết nội tình đều biết chúa tể thực sự của Sở Châu chính là Ẩn Điện của Hoàng Giang Thái.

Tổng đốc gặp Hoàng Giang Thái còn phải hành lễ như một vãn bối, huống chi ông ta chỉ là một thống lĩnh.

"Ngài Lý là khách quý của Hoàng Giang Thái tôi, sao nào, ông muốn động vào cậu ấy à?"

"Không dám."

Doanh Lạc vội vàng cúi đầu.

Đám người của Mãnh Hổ Vệ đều thu lại đao.

Mấy võ giả ở xung quanh cũng tỏ ra ngạc nhiên.

Trong khi đó ánh mắt của Lý Hiên đã nhìn vào một cái hang động cách đó trăm mét, đúng vậy, ở cửa hang có một gốc thảo dược.

Trên cây thảo dược có ba quả màu đỏ rực đang đung đưa trong gió, chính là quả Tam Dương mà Lý Hiên đang tìm kiếm.

“Chắc hẳn mấy người cũng tới đây vì quả Tam Dương, nhưng e rằng tôi không thể đưa thứ này cho mấy người được, chẳng qua tôi cũng sẽ không để mấy người đi uổng phí, Ẩn Điện của tôi sẽ bồi thường một ít cho mấy người."

Hoàng Giang Thái nói chuyện vô cùng độc đoán.

Ông ấy thẳng thắn tuyên bố quyền sở hữu quả Tam Dương và bảo bọn họ đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.

"Cái này…"

Vẻ mặt của Doanh Lạc có chút khó xử.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK