Lúc Lý Hiên trở về nhà, vừa mở cửa ra Đóa Đóa đã chạy tới.
Lý Hiên bế cô bé lên.
“Đóa Đóa, ăn cơm xong thì phải nghỉ ngơi. Tối nay cha dẫn con đi ăn một bữa thịnh soạn được không?”
“Dạ.”
Đóa Đóa ngoan ngoãn gật đầu.
Bàn tay non nớt chạm vào mặt Lý Hiên, cô bé đột nhiên bĩu môi: “Cha, râu của cha đâm đau quá.”
“Ha ha ha.”
Lý Hiên nghe vậy thì không nhịn được bật cười, hắn ôm lấy con gái, xoay vài vòng rồi đặt cô bé lên ghế sô pha.
Lý Hiên đột nhiên nhìn thấy trên bàn ăn có mấy tờ tiền đỏ đặt dưới cốc nước, hắn nhặt lên đếm, có 500 đồng.
Hắn liền biết chắc chắn là Lục Kỳ sợ hắn không có tiền tiêu, trong lòng không khỏi có chút cảm động.
“Đúng là một cô gái tốt bụng ấm áp.”
Lý Hiên dự định vài ngày nữa sẽ chuyển đến biệt thự do Hoàng Giang Thái chuẩn bị, căn nhà nhỏ này lưu giữ rất nhiều hiện vật về quá khứ của hắn và Mạnh Thanh Thiển, rất ấm áp.
Đối với hắn mà nói, sống ở đâu không quan trọng, nơi có con gái chính là nhà.
Sáu giờ chiều.
Lý Hiên bế Đóa Đóa đang đọc truyện cổ tích lên.
“Đóa Đóa, con muốn ăn gì? Cha đưa con đi ăn.”
“Cha ơi, con muốn ăn burger, và uống coca nữa.”
Đóa Đóa mút ngón tay út của mình.
“Được.”
Lý Hiên hôn lên má con gái rồi đi ra ngoài.
Tiêu mấy chục đồng mua burger, sau mua thêm mấy quyển truyện cổ tích và búp bê cho Đóa Đóa, cô bé vui vẻ đến khoa chân múa tay.
Buổi tối sau khi dỗ con gái ngủ rồi, Lý Hiên tìm dưới gầm bàn ra một tờ giấy trắng, sau đó viết lên đó một ký hiệu thần bí, cuối cùng gấp lại thành hình vuông, nhét vào chiếc túi mua được bên ngoài, sau đó đeo lên cổ của con gái đang ngủ.
Không kẻ nào trên trái đất có thể phá vỡ được ký hiệu do cường giả cấp thần thoại vẽ.
Đây là sự bảo vệ của Lý Hiên dành cho con gái mình.
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Lý Hiên làm bữa sáng cho Đóa Đóa, bảo Đóa Đóa ngoan ngoãn đợi ở nhà, sau đó đi ra ngoài.
Hắn đi đến khách sạn nơi Lục Kỳ đính hôn ngày hôm nay.
Lục Kỳ đã chăm sóc Đóa Đóa ba năm, sao Lý Hiên có thể trơ mắt nhìn cô ấy nhảy vào hố lửa được.
Đứng trước cửa khách sạn, nhìn thấy một tấm biểu ngữ treo phía trên có dòng chữ “Chúc mừng lễ đính hôn của anh Hà Kình Siêu và cô Lục Kỳ.”
Người qua lại đông đúc, ô tô sang trọng đậu trước cửa.
Ngay khi Lý Hiên chuẩn bị bước vào, anh nhìn thấy Lục Kỳ đang đi về phía mình cùng với một nhóm người.
Rõ ràng hôm nay cô ấy đã cẩn thận ăn mặc, nhưng lớp trang điểm đã bị nước mắt làm hỏng.
Sau khi nhìn thấy Lý Hiên, Lục Kỳ sửng sốt, sau đó nói với những người bên cạnh: “Mọi người vào trước đi, tôi nói với bạn của tôi mấy câu.”
Một người đàn ông bên cạnh dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Lý Hiên rồi trầm giọng nói: “Cô Lục, tốt nhất cô đừng giở trò gì, bằng không cô và bạn của cô đều sẽ có kết cục rất thê thảm.”
Nói xong, anh ta bước về phía trước, nhưng không đi vào cửa mà đứng cách đó mười mét quan sát hai người Lý Hiên.
Sau khi mọi người xung quanh rời đi, sắc mặt của Lục Kỳ tối sầm lại, cô ấy nói: “Lý Hiên, anh đến đây làm gì? Sẽ không phải là anh biết hôm nay tôi đính hôn với Hà Kình Siêu cho nên muốn đến ăn chực uống chùa đâu đúng không?”
Cô ấy nghĩ như vậy cũng là điều bình thường, dù sao thì thời điểm Lý Hiên mất tích, tất cả mọi người đều nói hắn đang trốn tránh trách nhiệm làm cha, một người như vậy thì chuyện gì mà không làm được.
Điều này khiến ấn tượng tốt ban đầu của cô ấy về Lý Hiên biến mất, trong mắt cô ấy lộ ra chút chán ghét.
“Lý Hiên, tôi khuyên anh nên nhanh chóng rời đi. Chỗ này không phải chỗ anh có thể ăn chực uống chùa đâu.”
“Quy tắc của nhà họ Hà rất nghiêm khắc, nếu bọn họ phát hiện anh không phải bạn do Hà Kình Siêu mời, bọn họ sẽ đánh gãy chân của anh đấy.”
Giọng nói của Lục Kỳ có chút lo lắng.
Lý Hiên là cha của Đóa Đóa, cô ấy không hy vọng Lý Hiên sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Cô ấy đã nhìn thấy hôm qua Đóa Đóa vui vẻ như thế nào, không muốn Đóa Đóa sẽ đau buồn.
Lý Hiên chỉ khẽ mỉm cười: “Lục Kỳ, tôi đến đây để giúp cô.”
“Hừ, nếu anh muốn giúp tôi, vậy thì nhanh rời khỏi đây đi.”
Nói xong, Lục Kỳ sải bước đi vào trong.
Lúc này, người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa liếc nhìn Lý Hiên một cách lạnh lùng, sau đó đi theo Lục Kỳ vào đại sảnh.
Khách mời tụ tập bên trong hội trường.
Tên của Hà Kình Siêu và Lục Kỳ được viết trên màn hình LED khổng lồ.
Tuy nhiên, người lớn trong nhà họ Hà lại không xuất hiện, bọn họ vốn đã không vui vẻ khi Hà Kình Siêu muốn kết hôn với một cô gái bình thường như Lục Kỳ, cho nên sẽ không tham gia vào bất kỳ nghi thức đính hôn nào.
Về phần người nhà của Lục Kỳ, Hà Kình Siêu không có ý định mời bọn họ tới.
Hà Kình Siêu sợ bị một đám quê mùa làm mình xấu hổ.
Khi Lục Kỳ xuất hiện, vô số ánh mắt lập tức bị thu hút.
Lục Kỳ là nhân vật chính của ngày hôm nay, cô ấy vô cùng xinh đẹp, bằng không Hà Kình Siêu cũng sẽ không dùng hết mọi thủ đoạn để cưới được cô ấy.
“Cậu chủ đúng là rất có phúc, Lục Kỳ này ai nhìn thấy mà không động lòng chứ?”
“Đúng vậy, nhưng mà Hà Kình Siêu kia thích bạo lực gia đình, Lục Kỳ này gả cho anh ta chỉ e là sẽ rất thê thảm.”
Rất nhiều người nhỏ giọng thì thầm.
Giọng nói rất nhỏ, nhưng không thể thoát khỏi tai Lý Hiên.
Chẳng bao lâu sau, Hà Kình Siêu xuất hiện giữa một loạt tiếng ồn ào.
Anh ta mặc một bộ vest trắng có thắt nơ ở cổ, theo sau là một số vệ sĩ, sải bước về phía trước với vẻ mặt ngang ngược bất cần.
Khi Lục Kỳ nhìn thấy Hà Kình Siêu xuất hiện, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ hoảng sợ, thậm chí cơ thể còn hơi run lên.
Trong mắt cô ấy, Hà Kình Siêu chính là một con quỷ.
“Lục Kỳ, hôm nay em thật xinh đẹp, nhưng mà tôi không thích nước mắt trên mặt em đâu.”
Hà Kình Siêu nói, trong giọng điệu lộ ra vẻ không cho phép trái lời.
Để có được Lục Kỳ, anh ta đã giở đủ loại thủ đoạn.
Nhưng trước đó anh ta vẫn không chạm vào Lục Kỳ, bởi vì anh ta cảm thấy đồ ăn ngon phải được thưởng thức cuối cùng.
Lục Kỳ vô thức lùi lại một bước, dùng giọng điệu cầu xin nói: “Cậu chủ Hà, anh không thể buông tha cho tôi sao?”
Ánh mắt Hà Kình Siêu lộ ra vẻ mỉa mai.
Giọng nói của anh ta lạnh lùng cảnh cáo: “Hôm nay là tiệc đính hôn, tốt nhất em đừng làm ra chuyện liều lĩnh gì đó khiến tôi mất mặt, bằng không tôi không dám đảm bảo cha mẹ em có thể sống yên ổn được hay không.”
Nghe vậy, thân thể mềm mại của Lục Kỳ chợt run lên, cô ấy cắn chặt môi, nước mắt trào ra.
Cô ấy biết Hà Kình Siêu không chỉ đe dọa bằng lời nói mà còn thực sự sẽ làm như vậy.
Lúc này, trong lòng cô ấy dâng lên sự tuyệt vọng.
Đối với một cô gái như cô ấy, sắc đẹp lại trở thành một tội lỗi.
Từ nhỏ đến lớn, cô ấy đã từ chối rất nhiều người thèm muốn nhan sắc của mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ.
Đối mặt với một nhân vật lớn như Hà Kình Siêu, cô ấy chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ bé.
Cô ấy hận, hận tại sao bản thân lại có dáng vẻ như vậy.
Lúc này, Hà Kình Siêu đã đưa tay ra, muốn đưa Lục Kỳ lên sân khấu.
Ngay lúc cơ thể Lục Kỳ cứng đờ để Hà Kình Siêu nắm lấy bàn tay như ngọc của cô ấy, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Hà Kình Siêu, bỏ móng chó của cậu ra!”