Lúc này, Lục Vĩ đang nằm nhoài trên bục cửa sổ, giọng nói đã trở nên run rẩy: “Là Điền Tiểu Quân tới báo thù.”
Nghe thấy câu này, cả nhà họ Lục đều bật dậy khỏi ghế, trong mắt hiện lên tia sợ sệt. Quả thật nhà họ Điền quá mức đáng sợ đối với bọn họ.
“Mọi người cứ yên tâm, có tôi ở đây rồi.” Lý Hiên hờ hững nói.
Nghe hắn nói thế, không hiểu sao người nhà họ Lục đã yên tâm hơn nhiều. Dù sao thì gần đây Lý Hiên cũng thể hiện ra bản lĩnh phi phàm. Có hắn ở đây rồi, người nhà họ Lục cũng đã có người đáng tin cậy.
Lý Hiên dứt khoát mở cửa đi ra ngoài sân. Người nhà họ Lục cũng nơm nớp lo sợ đi theo sau.
Lúc này bên ngoài sân đã có mấy chục chiếc xe hơi tụ tập. Mấy người đàn ông mặc đồ đen bước xuống xe đều mang theo sát khí. Chắc chắn đám người này không phải là mấy tên côn đồ ngoài đường, bởi vì trong không khí đã kèm theo mùi máu tanh.
Điền Tiểu Quân với cánh tay bị bó bột đang đứng trong đám người, vẻ mặt tàn nhẫn dữ tợn. Kể từ lần trước bị Lý Hiên bẻ gãy cổ tay, không có lúc nào mà anh ta không muốn trả thù.
“Cha, chính tên đó đã đánh con bị thương.”
Nhìn thấy cửa mở ra từ bên trong, Điền Tiểu Quân vừa liếc mắt đã nhận ra Lý Hiên.
Bên cạnh Điền Tiểu Quân là Điền Văn Dung – cha của anh ta và một người đàn ông trung niên đầu đinh có một vết sẹo trên mặt. Ông ta chính là Ninh lão ngũ của bang Ngân Sa, cũng là chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Điền.
Ngoài ra còn có một đám đàn em của Điền Văn Dung và người của bang Ngân Sa. Trong mắt mỗi người đều lóe lên tia hung ác.
“Dám đánh cháu của tôi, để tôi xem là mặt hàng gì?”
“Lát nữa ông đây phải róc xương lóc thịt tên đó, còn bảo chúng ta đến nhà nhận tội ư. Sao không tự tè ra soi lại mặt mình đi.”
Đám đàn em sau lưng Điền Văn Dung la hét, ai cũng tràn đầy sát khí như hung thần.
“Câm miệng hết cho tôi! Ninh lão ngũ đang ở đây, ồn ào cái gì?” Điền Văn Dung quát mắng, nhất thời mọi người đều trở nên yên tĩnh. Sau đó ông ta nhìn về phía Ninh lão ngũ.
“Ngũ gia, trước đó thằng nhãi kia đã ra mặt cho người nhà này, đánh con trai tôi bị thương. Thực lực của cậu ta phi phàm, lát nữa phải mời Ngũ gia ra tay mới được.” Điền Văn Dung khẽ nói.
Ninh lão ngũ gật đầu: “Ông cứ yên tâm. Nếu tôi đã đến đây rồi, chắc chắn hôm nay sẽ trút giận cho cháu trai Tiểu Quân.”
Nói xong, ông ta sải bước đi đầu tiên. Mấy người khác vội vã theo sau, một mạch ùa vào sân.
Nhìn thấy đám người hùng hổ này, cho dù có Lý Hiên ở đây thì gia đình Lục Kỳ vẫn không khỏi sợ sệt mà run lẩy bẩy. Đóa Đóa còn nấp sau lưng Lý Hiên.
Hắn xoa đầu con gái: “Đóa Đóa, con và dì Lục Kỳ đi vào nhà đi.”
Cảnh tượng tiếp theo quá đẫm máu, nên hắn sợ con gái mình sẽ bị dọa sợ.
Lục Kỳ vội vàng bế Đóa Đóa đi vào nhà.
Lục Hữu Quang hơi run rẩy nói: “Lý Hiên, lần này xui xẻo rồi. Hình như người kia là Ninh lão ngũ của bang Ngân Sa. Trước đây khi chú làm việc ở bến tàu đã từng gặp ông ta, bang Ngân Sa là đám đao phủ giết người không chớp mắt đó.”
Tất nhiên Lý Hiên đã chú ý đến người đàn ông có vết sẹo trên mặt, nhưng người như vậy chỉ là một con kiến trong mắt hắn mà thôi.
Ninh lão ngũ còn chưa kịp nói gì, một người đàn ông to khỏe đã đứng ra, chỉ vào mặt Lý Hiên mắng: “Chính mày đã đánh cháu tao bị thương đúng không? Tao thấy mày đúng là chán sống rồi.”
Đối phương là trợ thủ đắc lực của Điền Văn Dung, sớm đã muốn đánh Lý Hiên một trận nhừ tử rồi.
Ánh mắt Lý Hiên lạnh lẽo, hờ hững nói: “Xem ra mấy người không chuẩn bị cầm ba triệu đến nhận lỗi rồi.”
“Nhận con mẹ mày...” Người đàn ông vạm vỡ đó mắng. Nhưng ông ta còn chưa kịp nói hết đã đột ngột xảy ra dị biến. Chỉ thấy cánh tay mà ông ta chỉ vào mặt Lý Hiên bỗng nổ tung.
Cảnh tượng này đã khiến mọi người ở đây đều chấn động. Một cánh tay cứ thế biến thành một màn sương máu, rơi lả tả.