• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thường Uy đau khổ chật vật bò dậy, sờ mặt, trên mặt đầy máu, lửa giận bùng nổ.

Anh ta cơ chút đơ người, rõ ràng tay của Đỗ Thanh Trần đã bị còng lại, hắn tránh thoát từ lúc nào?

“Nhãi ranh, mày là người đầu tiên dám phản kháng ở đây, mày chết chắc rồi.”

Trong tay Thường Uy xuất hiện một khẩu súng.

“Không phải mày rất kiêu ngạo sao, đến, tiếp tục, đánh nhau rất giỏi đúng không, mày đến đánh tao xem nào.”

Anh ta kêu gào.

Đỗ Thanh Trần không động đậy.

Đến khi Thường Uy chĩa họng súng vào trán hắn, hắn mới chậm rãi nói: “Tôi ghét nhất có người cầm súng chĩa vào tôi.”

…...

Vương Lăng Ảnh dừng ở cửa hiệp hội chấp pháp, muốn đi vào lại bị ngăn cản.

Cô rút điện thoại ra gọi rất nhiều cuộc, cuối cùng từ bỏ, sắc mắt nặng nề.

Thật ra cô cũng chỉ muốn nỗ lực tranh thủ một chút, nhưng ngay cả chuyện này gia tộc cũng không cho phép làm cô rất tuyệt vọng.

Nhưng vậy thì sao?

Ở trong mắt bà nội, cô chỉ là một quân cờ của gia tộc, chưa từng được coi trọng, chỉ cần gia tộc yêu cầu lợi ích, cô có thể bị hy sinh bất cứ lúc nào.

Đi đi lại lại vài vòng ở cửa, Vương Lăng Ảnh cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt, cũng không biết nên đi đâu.

Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng ở cửa, một thiếu nữ bước ra.

Thiếu nữ này trang điểm rất quái dị, mặc một bộ trường bào màu xanh lơ, dung mạo hơn người, nhìn thấy cô làm người liên tưởng đến vùng sông nước Giang Nam, loại khí chất siêu phàm thoát tục này làm Vương Lăng Ảnh cũng phải hâm mộ.

Thiếu nữ này nhìn rất nhỏ, chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, cô chậm rãi bước vào hiệp hội chấp pháp, dừng lại đối mặt với Vương Lăng Ảnh.

“Cô chính là Vương Lăng Ảnh?”

Vương Lăng Ảnh hỏi: “Chúng ta quen biết sao?”

“Không quen.”

Thiếu nữ nhìn chằm chằm quan sát kỹ Vương Lăng Ảnh.

Ánh mắt này làm Vương Lăng Ảnh có chút khó chịu, cô có cảm giác bị người nhìn thấu.

Rất nhanh, trên mặt thiếu nữ hiện lên sự thất vọng.

“Thật sự quá thất vọng, sao anh ấy lại thích cô cơ chứ?”

Trong mắt Vương Lăng Ảnh hiện lên sự tức giận, nhưng lại nhanh chóng biến mất, sắc mặt hờ hững, dường như không nghe thấy gì cả.

Cô biết chắc chắn thiếu nữ trước mắt này là bạn của Đỗ Thanh Trần.

Tại sao người này lại quen biết nhiều người đẹp như vậy, dường như quan hệ cũng không tệ, nghe giọng điệu này, hình như cũng rất thích Đỗ Thanh Trần thì phải.

Tình địch gặp mặt sao?

Cô cười khẽ.

Đến bây giờ cô cũng không cảm thấy chính mình và Đỗ Thanh Trần có cảm tình gì, cô tin tưởng bản thân sẽ không yêu Đỗ Thanh Trần.

Cô không nghĩ đáp trả, bởi vì bỏ qua mới là sự đáp trả lớn nhất.

Thiếu nữ không ý đến cô, lập tức bước vào cửa lớn, Vương Lăng Ảnh nhìn chằm chằm thiếu nữ, trong lòng có hơi tò mò.

Đỗ Thanh Trần bị bắt, rõ ràng có bàn tay của nhà họ Vệ âm thầm giở trò, cả Giang Nam này còn ai có thể cứu được hắn?

Không ngoài ý muốn, thiếu nữ bị cản lại.

Cô lấy ra một thứ cho người gác cổng, người nọ nhìn thấy, sắc mặt thay đổi, thái độ trở nên vô cùng cung kính.

“Đại nhân!”

“Dẫn tôi đi gặp hội trưởng của các người.”

Thiếu nữ lạnh nhạt nói.

“Mời.”

Đội viên đi trước dẫn đường, hai người đi vào trong.

Vương Lăng Ảnh trợn tròn mắt.

Vậy mà lại có thể đi vào được?

Sự tuyệt vọng trong lòng cô lại bắt đầu sống lại.

Có lẽ cô ấy có thể cứu được hắn?

Nhưng không biết tại sao trong lòng cô lại không vui nổi, đột nhiên phát hiện dường như cô không biết gì về Đỗ Thanh Trần cả.

Hội trưởng của hiệp hội chấp pháp Giang Nam họ Lưu, tên Lưu Tử An, quản lý hiệp hội chấp pháp, ở Giang Nam cũng coi như là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn.

Ông ta ngồi trên ghế, hai chân đặt trên bàn làm việc, đang nghe điện thoại của Vệ Thông.

“Anh Vệ yên tâm, nếu cậu ta thật sự đả thương anh, chuyện này tôi sẽ không làm anh thất vọng, ha ha, được được……”

Đột nhiên cửa văn phòng bị đẩy ra.

Một thiếu nữ bước vào, trở tay đóng lại cửa phòng.

Lưu Tử An kết thúc trò chuyện.

“Cô là ai?”

Ông ta ngồi trên ghế, vô cùng uy nghiêm.

Ông ta không muốn bị người khác nghe thấy cuộc gọi vừa rồi.

Thiếu nữ nói: “Tôi đến mang một người đi.”

“Mang người? Ai?”

“Đỗ Thanh Trần bị ông bắt đi đúng không?” Thiếu nữ hỏi.

“Đỗ Thanh Trần?”

Lưu Tử An giật mình, nói: “Đúng vậy, là tôi bắt, cậu ta phạm pháp, sắp tiếp nhận sự trừng trị của pháp luật, đúng rồi, cô vào bằng cách nào?”

“Tôi nói, tôi đến dẫn anh ấy đi.”

Thiếu nữ lạnh nhạt nói.

Lưu Tử An vỗ mạnh xuống bàn, đứng bật dậy: “Cô tưởng mình là ai, nơi này muốn đến thì đến sao? Người đầu, vứt người này ra ngoài cho tôi.”

Ông ta vừa dứt lời, thân thể của thiếu nữ chợt biến mất rồi chợt xuất hiện trước mặt ông ta, tiếp theo, một khẩu súng đặt trên trán của ông ta.

“Cô muốn làm gì? Đừng có làm bậy, tôi là hội trưởng của hiệp hội chấp pháp Giang Nam, cô biết sự nghiêm trọng của chuyện này chứ?”

Lưu Tử An hoảng sợ.

ĐM, dám sử dụng súng ở hiệp hội chấp pháp, thật không biết sống chết, nhưng nhìn thấy ánh mắt của thiếu nữ, ông ta rụt cổ lại.

Ánh mắt của thiếu nữ cực kỳ lạnh nhạt, đó là sự miệt thị trần trụi, giống như trong mắt cô, Lưu Tử An cũng chỉ là con kiến.

“Tôi muốn giết ông chỉ mất một giây, tôi chỉ cảnh cáo ông một lần, khách khí với tôi một chút.”

Nói xong, thiếu nữ cất súng, vứt một quyển chứng nhận trước mặt Lưu Tử An: “Tôi muốn dẫn anh ấy đi, ông có dị nghị gì không?”

Lưu Tử An nuốt nước bọt, theo bản năng nhìn về tờ chứng nhận kia, sắc mặt thay đổi, cầm lấy run rẩy mở ra rồi nhanh chóng khép lại, dâng bằng hai tay, nói chuyện cũng không lưu loát.

“Thanh Y đại nhân, tôi không biết ngài đến, vừa rồi mạo phạm xin ngài tha thứ không so đo chấp nhặt với loại nhân vật cỏn con như tôi.”

Thanh Y thu hồi giấy chứng nhận, nói: “Anh ấy ở đâu?”

A!

Lưu Tử An sợ hãi nói: “Cậu, cậu ta bị dẫn tới phòng thẩm vấn.”

“Tốt nhất ông hãy cầu nguyện anh ấy không có chuyện gì, nếu anh ấy thiếu một sợi lông tơ, tôi sẽ san bằng hội chấp pháp.”

“Tôi, tôi dẫn ngài đi!”

Lưu Tử An cuống quýt dẫn đường.

Hai người đi vào phòng thẩm vấn, cửa phòng đóng chặt.

“Mở cửa!”

Kẽo kẹt, cửa mở.

Người mở cửa lại là Đỗ Thanh Trần.

Nhìn thấy Thanh Y, Đỗ Thanh Trần cười nói: “Cô thật sự đến đấy à?”

“Xin lỗi, tôi đã đến chậm, ngài không sao chứ?”

Thanh Y mím môi, cảm xúc có chút kích động, lại có chút tự trách.

Lưu Tử An đứng bên thấy vậy, trong lòng hoảng sợ.

Có thể làm Thanh Y cung kính như vậy, rốt cuộc người này là ai?

Rốt cuộc nhà họ Vệ đã chọc vào người nào?

Nghĩ lại cuộc gọi lúc nãy với Vệ Thông, sau lưng Lưu Tử An chảy mồ hôi lạnh.

May mắn Đỗ Thanh Trần không có việc gì.

Khi ông ta nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, trong lòng càng thêm run sợ.

Cả người của Thường Y và một người khác của đội chấp pháp đầy máu, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không biết sống hay chết.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK