"Bọn họ đang âm mưu hại cậu, đây là cố ý." Cao Hiểu Đồng nói: "Hiện tại cậu đang rơi vào tình thế rất nguy hiểm, bọn họ đã đào cho cậu một cái hố lớn."
"Vậy cũng đâu có cách nào, bọn họ đã muốn chuyển tớ ra khỏi công ty này từ lâu rồi, bởi vì không tìm được nhược điểm hay lý do gì nên họ mới đào hố cho tớ, thực ra tớ đã nghĩ đến việc này từ lâu rồi, nhưng lại không ngờ rằng để thay thế tớ, mà họ lại dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy." Vương Lăng Ảnh thở dài.
Cao Tiểu Đồng nói: "Cậu có ý tưởng gì không?"
"Bây giờ cậu là giám đốc tài chính của tớ và là phó chủ tịch công ty, việc này tớ giao cho cậu làm, nếu cần tớ hỗ trợ thì cứ nói cho tớ biết."
Vương Lăng Ảnh cười nói.
Cao Hiểu Đồng vỗ trán nói: "Xem như tớ đã nhìn thấu rồi, cậu đang đào hố cho tớ, đừng dụ dỗ tớ như vậy chứ, tớ có chút hối hận khi lên cùng thuyền với cậu."
"Hối hận cũng không có ích gì, tốt nhất cậu nên tìm cách đi."
"Còn có cách nào nữa ngoại trừ việc lấy lại tiền chứ." Cao Hiểu Đồng vô cùng tự tin nói: "Đừng lo lắng, với cái lưỡi sắc bén của tớ, chắc chắn có thể giúp cậu lấy lại được phần lớn số tiền, tuy nhiên, vẫn cần phải đợi mấy ngày nữa mới được, tớ mới đến công ty, cần phải làm quen với tình hình công ty, à, nhân tiện, không phải cậu nói Đỗ Thanh Trần đánh nhau rất giỏi sao, đến lúc đó để anh ta đi thu nợ với tớ."
Vương Lăng Ảnh nói: “Việc này, có lẽ cậu phải hỏi ý kiến của anh ấy.”
"Không phải cậu đã thăng chức cho anh ta lên chức đội trưởng đội bảo vệ rồi sao, với tư cách là một thành viên công ty, cậu là cấp trên của anh ta, chẳng lẽ anh ta còn có thể từ chối được sao?" Cao Hiểu Đồng phàn nàn.
Vương Lăng Ảnh không cách nào giải thích, liền nói: "Tớ - để lúc sau tớ nói với anh ấy một tiếng đã."
Cao Hiểu Đồng nghi ngờ hỏi: “Hình như cậu đang giấu tớ việc gì phải không?”
"Không có."
“Tại sao cậu lại luôn bảo vệ anh ta?”
“Bởi vì anh ấy có thể bảo vệ an toàn của tớ.”
"Tớ không tin đâu, tớ luôn cảm thấy như cậu đang giấu tớ điều gì đó."
Vương Lăng Ảnh cảm thấy chột dạ.
Hai người họ lại quay lại chủ đề này một lần nữa.
...
Uông Dương là một người lính đã xuất ngũ, trước đây ở trong quân đội anh ta là một tay súng bắn tỉa xuất sắc.
Sau khi được Dã Lang chiêu mộ, anh ta đã trở thành con át chủ bài của băng Dã Lang.
Tuy nhiên, anh ta chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, các thành viên của băng Dã Lang đều biết có một nhân vật như vậy, nhưng ngoại trừ Dã Lang thì rất ít người nhìn thấy anh ta.
Bình thường anh ta cũng hiếm khi ra tay, những rắc rối nhỏ thì Dã Lang đã có một số đàn em có thể giải quyết, cũng không đến lượt anh ta.
Nhưng lần này, Dã Lang phái anh ta ra làm nhiệm vụ, không phải để giết người mà để thử.
Sau khi bắn vài phát súng, nửa là đe dọa, nửa là thử.
Uông Dương nhìn thấy Đỗ Thanh Trần cách phạm vi mấy trăm mét qua ống kính ngắm bắn, trong lòng anh ta run lên, ánh mắt Đỗ Thanh Trần rất sắc bén, tuy chỉ liếc nhìn về phía này nhưng lại khiến anh ta có chút khiếp đảm, giống như đối phương đang đứng ở trước mặt anh ta, ánh mắt này khiến anh ta sợ hãi.
Vì vậy, anh ta lập tức rút lui, tòa nhà hai mươi tầng, anh ta mang theo một chiếc túi da và đi cầu thang bộ thay vì đi thang máy.
Anh ta gọi điện thoại cho Dã Lang trước.
"Đại ca, người này là cao thủ trong cao thủ, không thể địch lại được."
"Được rồi, cậu nhanh chóng quay lại đi." Giọng nói của Dã Lang từ phía bên kia truyền đến.
"Anh ta đã phát hiện ra tôi, tôi phải nhanh chóng rời đi... a!"
Sau một tiếng kêu ngắn ngủi, điện thoại đã bị cắt đứt.
Uông Dương lảo đảo một cái, rồi nhẹ nhàng ngã xuống, ánh mắt của anh ta dán chặt vào người phụ nữ mặc áo xanh trước mặt, trong mắt tràn đầy kính sợ và sợ hãi.
"Cô, cô là đại nhân Thanh Y!"
Khi Uông Dương đang nói chuyện thì máu trong miệng anh ta không ngừng chảy ra, máu từ cổ họng thì càng bắn ra như thác nước.