• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Thanh Trần nhíu mày.

Nếu là tám giờ mới tan ca thì hắn thật sự không làm nổi, mỗi ngày hắn đều phải đưa đón Vương Lăng Ảnh đi làm, đã tự nhận mình là vệ sĩ riêng của cô, đương nhiên hắn không thể trực ở đây đến tận tám giờ được.

Ngũ Ba thấy Phùng Binh đã đi xa, lúc này mới tốt bụng nhắc nhở: "Này, người anh em, anh cũng thấy rồi đấy, đội trưởng Phùng cố ý nhắm vào anh, nhớ phải cẩn thận."

"Đúng vậy, nhắc anh một câu thôi, khi nào về nhớ đi mua cho anh ta một điếu thuốc, sau này cũng ngoan ngoãn một chút, nhất định anh ta sẽ không nhắm vào anh nữa đâu, bọn tôi trước giờ đều là như thế này." Trương Khuê nói.

Đỗ Thanh Trần sửng sốt: "Có quy tắc như vậy nữa sao?"

"Còn không phải thế à, ai bảo anh ta là họ hàng của giám đốc Lưu chứ, bọn tôi không dám trêu vào, có ăn được bát cơm này hay không đều trông cậy vào lời nói của anh ta hết, đãi ngộ của bọn tôi cũng không tồi, khen thưởng linh tinh cũng gần một vạn, một tháng trích ra độ tám trăm đến một ngàn cũng có thể chấp nhận được." Trương Khuê cảm thán.

Nói thì nói vậy, nhưng trong mắt anh ta vẫn có một chút không cam lòng.

Ai lại muốn lãng số tiền này chứ...

Gần một ngàn cũng là tiền, đối với một gia đình bình thường mà nói đã gần bằng chi phí sinh hoạt nửa tháng của cả nhà rồi.

Đỗ Thanh Trần cười nói: “Thế à, cũng không sao cả, tôi vừa mới tới thôi, có gì đến lúc đó hãy nói đi.”

Trong mắt hắn, Phùng Binh chỉ là cái rắm, không, cái rắm cũng không tới.

Về việc Phùng Binh nhận chút lợi ích từ cấp dưới, Đỗ Thanh Trần cũng không có ý định báo cho ai, hắn chỉ là vệ sĩ tạm thời, không thật sự làm bảo vệ ở đây, chỉ cần Phùng Binh không chủ động trêu vào hắn thì thế nào cũng được, hắn cũng lười đối phó với một tên tiểu tốt.

...

"Chào, buổi sáng tốt lành ha."

Đột nhiên có tiếng ai đó chào hỏi Đỗ Thanh Trần vang lên.

Cả Trương Khuê và Ngũ Ba đều sáng mắt lên nhìn trân trối.

Ở ngưỡng cửa có một đại mỹ nữ với đôi chân thon dài, bộ ngực đầy đặn và ngũ quan thanh tú…

Không cần phải nói, đây chính là Cao Hiểu Đồng.

Đỗ Thanh Trần gật đầu nói: “Chào buổi sáng.”

"Anh có thể đưa tôi tới chỗ Lăng Ảnh được không?" Cao Hiểu Đồng nháy mắt với Đỗ Thanh Trần.

Cô ấy đang trêu chọc hắn.

Đáng tiếc Đỗ Thanh Trần đã nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, không hề quan tâm, nói: “Tôi cũng mới đến công ty có một ngày, cũng không quen thuộc lắm, hay cô nhờ bọn họ dẫn đường đi.”

"Anh..."

Cao Hiểu Đồng thấy Đỗ Thanh Trần không cắn câu, bất mãn dậm chân nói: "Quên đi, tôi tự đi tìm."

Cộp cộp cộp......

Cao Hiểu Đồng dứt khoát sải bước đi.

Trương Khuê và Ngũ Ba nhìn theo bóng dáng cô nàng biến mất ở lối vào thang máy, lúc này mới định thần lại, dùng ánh mắt quái dị nhìn Đỗ Thanh Trần.

"Hai người quen nhau à?" Ngũ Ba hỏi.

“Hôm qua có gặp một lần, cũng không quen lắm, hình như là giám đốc tài chính mới của công ty.”

Đỗ Thanh Trần nhún vai.

Hai người vừa nghe đã sợ run.

Trương Khuê bật ngón cái về phía Đỗ Thanh Trần: "Người anh em, cậu cũng trâu bò đấy, giám đốc tài chính nhờ cậu dẫn đường, thế mà cậu lại từ chối, cơ hội tốt như vậy mà cậu từ chối mất rồi, thật đáng tiếc."

Ngũ Ba cũng xúc động thở dài: "Tiểu Đỗ à, tôi cảm thấy cậu sắp gặp vận đào hoa rồi, tôi nhìn thấy cô ấy còn nháy mắt với cậu đấy."

Phụt...

Đỗ Thanh Trần suýt thì ngã ra đất.

“Anh đừng nói linh tinh, còn nháy mắt với tôi ấy à, người phụ nữ này điên lắm ấy, các anh đừng mắc mưu cô ta.”

...

Hắt xì!

Cao Hiểu Đồng hắt xì một cái.

"Vãi thật, mới sáng sớm mà ai nói xấu tớ thế không biết!"

Vương Lăng Ảnh đối diện cô ấy dở khóc dở cười nói: “Tớ bảo này, cậu có thể chú ý tới hình tượng của mình chút không? Hiện tại cậu tốt xấu gì cũng là giám đốc tài chính rồi, ngang phó chủ tịch công ty đấy, làm sao còn nói bậy như thế chứ.”

"Tớ biết cậu là nữ thần, không thể chấp nhận chuyện này, nhưng tớ không phải nữ thần, tớ là nữ thần kinh đấy, đây có là cái gì đâu, tớ không chỉ có thể chửi bới, tớ còn biết đánh người nữa cơ, tớ không thèm làm nữ thần, suốt ngày ôm hình tượng mắc mệt.”

Cao Hiểu Đồng chun mũi.

Vương Lăng Ảnh nói: “Được rồi, tớ đã thông báo cho ban lãnh đạo cấp trung và cấp cao của công ty về cuộc họp, đi thôi, tớ dẫn cậu đi gặp bọn họ, sau đó cậu có thể chính thức nhậm chức rồi.”

"Được rồi, bây giờ cậu là bà chủ của tớ, mọi việc đều nghe cậu hết."

"Đừng làm loạn, chúng ta là chị em tốt mà."

"Nhưng cậu vẫn là bà chủ của tớ."

"Ở nơi riêng tư chúng ta vẫn là chị em."

....

Cao Hiểu Đồng là kiểu người mâu thuẫn, tính tình dễ thay đổi, ở ngoài thì sôi nổi, năng động, rất nghịch ngợm, nhưng trước mặt người khác, cô ấy chắc chắn cũng là một nhân vật cấp nữ vương.

Sau phần giới thiệu của Vương Lăng Ảnh, Cao Hiểu Đồng cũng có một bài phát biểu nhậm chức đơn giản, tài hùng biện và kiến thức của cô ấy cũng như một số kiến giải sâu sắc đã dễ dàng gây chấn động cho những nhân viên tham dự.

Mà những thành tích mà cô ấy đã đạt được, càng khiến đồng nghiệp ngưỡng mộ và tôn kính từ tận đáy lòng.

Công ty có nhân vật trâu bò rồi!

Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người.

Cuộc họp kết thúc, Cao Hiểu Đồng được đưa đến phòng làm việc của cô ấy.

Tuy là phó chủ tịch công ty nhưng cô ấy cũng là giám đốc tài chính nên phòng làm việc của cô ở bộ phận tài vụ, là văn phòng chuyên dụng, rất rộng rãi sáng sủa, được trang trí và sắp xếp rất gọn gàng, cũng đúng theo yêu cầu của cô ấy trước khi bài trí. Vương Lăng Ảnh cũng rất chờ mong sự có mặt của cô ấy, đã làm sẵn rất nhiều khâu chuẩn bị.

Trong giờ nghỉ trưa, Vương Lăng Ảnh đi tới văn phòng của Cao Hiểu Đồng, mỉm cười nói: "Thế nào rồi, hài lòng chứ?"

“Cậu biết là tớ không để bụng những chuyện này mà.”

Cao Hiểu Đồng đang bận xem báo cáo tài chính trước đây của công ty, chỉ liếc nhìn Vương Lăng Ảnh rồi tiếp tục công việc, nói: “Đúng rồi, trước mắt không có chuyện gì thì đừng quấy rầy tớ đấy, tớ muốn tìm hiểu tình hình tài chính của công ty trước.”

Vương Lăng Ảnh dở khóc dở cười, nhưng không rời đi mà bước đến phía sau Cao Hiểu Đồng.

Hở?

Cô đột nhiên ồ lên, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của Cao Hiểu Đồng với vẻ mặt ngạc nhiên.

“Làm sao cậu có được bức ảnh của anh ấy?”

Cao Hiểu Đồng hỏi: “Ảnh gì?”

"Hình nền màn hình máy tính này của cậu ấy."

"Sao vậy?"

Vương Lăng Ảnh cau mày nói: “Đây không phải là Đỗ Thanh Trần sao?”

Cao Hiểu Đồng hừ một tiếng, cười nói: "Làm ơn đi, cậu đùa tớ đấy à, đây chính là bạch mã hoàng tử trong mộng của tớ đấy, cậu biết mà."

“Ý cậu là, đây là ảnh của Ảnh Tử?”

Ánh mắt của Vương Lăng Ảnh vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.

"Hẳn là như vậy, nhưng nói cho cậu biết nhé, đây là thứ tớ đã trả giá rất lớn để nhờ bạn lấy cho đấy."

Cao Hiểu Đồng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên màn hình máy tính, trong mắt hiện lên vẻ mê mẩn.

Đó là ảnh chụp của một người đàn ông, nhìn nghiêng không rõ mặt, thoạt nhìn có cảm giác rất cô đơn.

Vương Lăng Ảnh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô ấy nói: "Sao tớ cứ có cảm giác đây là Đỗ Thanh Trần, cậu không thấy quen thuộc sao?"

Cao Hiểu Đồng cau mày nói: "Vậy sao? Nghe cậu nói thế, nghĩ lại hình như thật sự khá giống tên đó."

“Hắn ta sẽ không phải chính là Ảnh Tử đâu nhỉ?”

Vương Lăng Ảnh cười nói: “Thế thì vui, bạch mã hoàng tử của cậu đang ở đây, cơ hội của cậu đấy.”

Thật hiếm khi cô cũng sẽ nói đùa.

Cao Hiểu Đồng tức giận nói: "Cậu không thể làm tớ phát kinh lên thế được, nếu thật là hắn, tớ thà nhảy xuống từ tầng mười này luôn, quá phiền phức, cậu đừng nói nữa."

"Được rồi, được rồi, tớ chỉ đùa thôi, họ trông giống nhau quá."

Vương Lăng Ảnh cười nói.

Trong khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hồ Hạo lại cầm một bó hoa hồng lớn đi vào.

"Lăng Ảnh!"

Trên mặt Hồ Hạo nở nụ cười quyến rũ, hôm nay hắn ta đã thay một bộ đồ khác, vẫn là kiểu vest chỉnh tề, trông rất sang trọng.

Vương Lăng Ảnh ngơ ngác.

Cô chưa bao giờ nghĩ Hồ Hạo thật sự sẽ tới, hôm qua hắn ta nói sẽ không bỏ cuộc, hôm nay đã chạy tới đưa hoa, cứ nghĩ đến việc mình từng trải qua chuyện như vậy, cô liền cảm thấy sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK