Sáng ngày hôm sau, Đỗ Thanh Trần tới phòng bảo vệ, Ngũ Ba và Trương Khuê bèn chỉ vào chiếc Ferrari đỗ cách đó không xa, vẻ mặt lo lắng nói với hắn: “Mau nhìn đi người anh em, thời gian để cậu thể hiện tới rồi. Đó chính là cậu ấm nhà họ Hồ đúng không?”
Đỗ Thanh Trần nhìn qua, nhíu mày gật đầu nói: “Không sai, đúng là anh ta tới.”
Nói xong hắn đi ra ngoài, đứng ở cửa chính, giống như một môn thần canh cửa.
Hai người đồng nghiệp đưa mắt nhìn nhau, trong mắt còn có chút thấp thỏm lo âu, cùng với một chút đồng cảm.
Hồ Hạo cũng nhìn thấy Đỗ Thanh Trần, gương mặt hơi âm u, hắn ta ôm một bó hoa hồng định đi thẳng vào.
Đỗ Thanh Trần duỗi tay ra cản hắn ta lại.
“Xin hãy lấy thẻ công tác ra.”
“Thằng nhóc này mày cố tình gây sự đúng không?”
Hồ Hạo hừ một tiếng: “Lần trước đi ăn mày đã đối đầu với tao, tao không muốn so đo với mày rồi. Mày lại có vẻ không sợ, thật sự cho mình là nhân vật nào đó à, cút ngay cho tao.”
Vừa mở miệng giữa hai người đã sặc mùi thuốc súng.
Cách đó không xa, Ngũ Ba cau mày nói: “Bọn họ biết nhau sao.”
Trương Khuê nói: “Ai biết được, thật sự không hiểu rốt cuộc Đỗ Thanh Trần bị làm sao.”
“Công ty có quy định, không có thẻ công tác thì không thể vào công ty.”
Đỗ Thanh Trần cũng không thèm liếc nhìn đối phương.
“Mày giả vờ giả vịt gì với tao vậy, tao là người như thế nào mày còn không biết à? Mày cản tao hả? Lá gan của mày cũng to quá nhỉ! Thật sự cho rằng tao sẽ không làm gì được mày đúng không?”
Vẻ mặt Hồ Hạo không được tốt.
Đỗ Thanh Trần nói: “Tôi chỉ giải quyết việc chung thôi, không có thẻ công tác thì tôi không cho anh vào trong được.”
“Nếu như tao cứ vào thì sao?”
Hồ Hạo cười lạnh nói.
Đỗ Thanh Trần vẫn bình tĩnh như ban đầu: “Anh cố vào cũng chẳng được gì, vì anh không vào được.”
“Vậy tao phải thử xem, không nhường đường ra thì đừng trách tao không khách khí với mày. Một bảo vệ nho nhỏ cũng dám cản tao, thực sự là không biết chữ chết viết như thế nào.”
“Vậy anh thử xem sao.”
Nhưng đúng lúc này Phùng Binh đột nhiên từ đằng xa chạy tới, thực ra anh ta đã quan sát tình hình nơi này từ trước, để tạo phiền phức cho Đỗ Thanh Trần, anh ta vẫn luôn âm thầm quan sát. Nhưng nếu chuyện này không được xử lý tốt thì đội trưởng đội bảo vệ như anh ta cũng khó mà ăn nói. Thấy Đỗ Thanh Trần và Hồ Hạo định đánh nhau, anh ta đành chạy ra ngoài.
“Cậu chủ Hồ bớt giận ạ!”
Trán Phùng Binh toàn là mồ hôi, vừa lo lắng vừa sợ hãi, mới tới đã cúi đầu chào hỏi.
“Anh là ai?”
Phùng Binh ngạo nghễ hỏi.
Phùng Binh vội vàng nói: “Tôi là đội trưởng đội bảo vệ của chỗ này, tôi là Phùng Binh.”
“Thằng kia là cấp dưới của anh? Đang làm trò gì thế, dám cản tôi nữa, còn không đuổi nó đi đi? Có tin chỉ một câu nói của tôi cũng khiến các người không thể làm ăn gì ở Giang Nam nữa không?”
Hồ Hạo nói chuyện phách lối.
Phùng Binh lau mồ hôi nói: “Cậu chủ Hồ muốn xử lý chúng tôi đúng là chỉ càn một câu nói thôi. Nhưng cậu chủ Hồ, cậu cũng phải hiểu cho chúng tôi, bên trên đã dặn dò như thế, chúng tôi cũng chỉ làm việc của mình thôi. Nếu không cậu gọi điện thoại cho tổng giám đốc Vương trước? Chỉ cần một câu nói của tổng giám đốc Vương thôi chúng tôi lập tức để cậu đi vào, thế nào?”
“Tổng giám đốc Vương của các người là bạn học cũ của tôi, thậm chí là bạn gái của tôi. Tôi tặng hoa cho bạn gái thì có vấn đề gì à? Tôi chỉ muốn cho cô ấy một bất ngờ, mà đám người các người có mắt như mù, lại dám lấy cô ấy ra để chặn đường tôi, thật sự là nực cười!”
Hồ Hạo hừ lạnh.
Vẻ mặt Phùng Binh hơi hoảng hốt.
Đỗ Thanh Trần cười nhạt nói: “Tổng giám đốc Vương là bạn gái anh à? Lúc nói chuyện anh có biết suy nghĩ không? Có biết trước khi anh xuất hiện đã có rất nhiều đàn ông từng nói vậy chưa, anh không phải người thứ nhất cũng chẳng phải người cuối cùng, ai bảo tổng giám đốc Vương lại xinh đẹp như vậy chứ.”
“Cậu nói linh tinh gì thế, mau mau xin lỗi cậu chủ Hồ đi!”
Phùng Binh sốt ruột.
Đỗ Thanh Trần cười giễu cợt: “Anh làm chó là chuyện của anh, tôi chẳng xen vào. Nhưng anh không có tư cách để ép buộc tôi. Còn nữa, dù anh làm chó thì cũng phải nhận đúng chủ chứ, bây giờ ai đang phát tiền lương cho anh mà anh không biết à? Loại người như anh nếu như ở thời quá khứ nhất định là Hán gian!”
“Cậu, cậu, cậu… Được lắm Đỗ Thanh Trần, tôi thấy cậu thật sự không muốn làm việc nữa rồi. Được thôi, để tôi xem cậu định xử lý chuyện này như thế nào, sau đó tôi cũng sẽ báo cáo lại với bên trên để sa thải cậu. Một bảo vệ nhỏ bé mà dám ngông cuồng như thế, tôi xem cậu có thể kiêu ngạo tới khi nào!”
Nói xong Phùng Binh lùi qua một bên rồi nói với Hồ Hạo: “Cậu chủ Hồ, tôi muốn để cậu đi vào nhưng cậu ta không đồng ý. Thằng nhóc này cũng chỉ là cái đinh gỉ, cậu muốn xử lý thế nào cũng được, tôi không có ý kiến.”
Anh ta thật sự phủi sạch quan hệ rất nhanh.
Hồ Hạo nhìn về phía Đỗ Thanh Trần, nói: “Mày làm như thế có đáng không?”
“Không cần biết có đáng giá hay không, chỉ là nhìn anh không được thuận mắt nên sẽ không cho anh vào.” Đỗ Thanh Trần cười híp cả mắt, nói.
“Được, vậy thì tao muốn đi vào, mày tránh đường cho tao!”
Hồ Hạo vừa nói vừa xông về phía trước, tay trái ôm hoa hồng, tay phải đánh Đỗ Thanh Trần.
Hắn ta học luyện từ nhỏ, còn ít tuổi đã là cường giả Luyện Thể cảnh, ở Cổ Vũ giới đương nhiên chẳng là cái thá gì, nhưng ở nơi trần thế thì cao thủ cũng chưa phải là đối thủ của hắn ta.
Cho nên hắn ta rất chắc chắn một chưởng của mình đủ để khiến Đỗ Thanh Trần trọng thương.
Một chưởng này nhìn nhẹ như bông nhưng uy lực lớn thế nào hắn ta biết rõ nhất.
Nhưng bàn tay của hắn ta đột nhiên bị Đỗ Thanh Trần bắt được.
Sau đó cổ tay đau xót, nguyên cả cánh tay của Hồ Hạo bị mất cảm giác. Vẻ mặt hắn ta thay đổi, đạp một phát về phía Đỗ Thanh Trần.
Đỗ Thanh Trần không muốn đánh nhau thế này với Hồ Hạo, người như thế, nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn cũng lười ra tay.
Lúc này, Đỗ Thanh Trần kéo một cái, cơ thể Hồ Hạo không thể khống chế được mà đánh về phía hắn, hắn bước chân phải lên một bước, vai phải giơ ra đỡ.
Ầm!
Hồ Hạo bị đụng phải liên tục lùi về sau, lùi ra xa hơn mười thước rồi mới dừng lại được, lồng ngực đau nhức, một ngụm máu tươi trào lên tận cổ họng khiến hắn ta biến sắc.
Nhìn về phía Đỗ Thanh Trần, trong mắt người kia xuất hiện vẻ chán ghét cùng với chút sát khí.
Hồ Hạo sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Ánh mắt kia đáng sợ quá.
Ánh mắt kia hắn ta đã nhìn thấy từ một người khác, mà người đó ở Cổ Vũ giới tiếng tăm lừng lẫy, đã nhiều năm trôi qua nhưng ký ức ấy vẫn còn mới mẻ.
Trong nháy mắt tình hình đột nhiên mất khống chế.
Phùng Binh tuy rằng đã sợ đến trắng bệch cả mặt nhưng lại thấy hơi hả hê.
Anh ta thấy Đỗ Thanh Trần chọc phải họa lớn rồi.
Ngũ Ba và Trương Khuê cũng lập tức chạy tới, đều không biết phải làm sao.
Chỉ có Đỗ Thanh Trần vẫn bình tĩnh như cũ.
Hắn liếc nhìn Hồ Hạo một cái, thản nhiên nói: “Anh còn chưa đi?”
“Thằng ranh, mày chờ đấy cho tao, đối đầu với tao, mày sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Hồ Hạo hùng hùng hổ hổ leo lên xe rời đi.
Đỗ Thanh Trần hơi quay đầu nhìn về phía nào đó, trong biển người, có một bóng áo màu xanh vừa biến mất.
“Thằng nhãi con, cậu gặp họa lớn rồi, tôi thấy cậu mau đi làm thủ tục từ chức đi, chạy được bao xa thì chạy, đừng làm liên lụy đến bọn tôi. Đến cả cậu ấm nhà họ Hồ mà cũng dám đánh, tôi thấy hẳn là cậu ăn gan hùm mật gấu rồi mới dám làm vậy.”
Phùng Binh răn dạy bằng giọng điệu quái gở.
Đỗ Thanh Trần nhìn anh ta với vẻ chán ghét: “Nếu như anh còn dở dở ương ương nữa, anh có tin tôi sẽ đánh anh như anh ta không?”
“Cậu… Được lắm, thằng nhóc cậu chờ đấy, tính cách kiểu gì thế hả, lời tôi nói mà cậu không nghe, đến cả tổng giám đốc Vương nói cậu cũng không nghe, đúng là không biết trời cao đất dày!”
Phùng Binh tức giận đến tái cả mặt.
Đỗ Thanh Trần không cho anh ta chút mặt mũi nào hết cả.
“Cút!”
Đỗ Thanh Trần lạnh lùng nói.