Bên ngoài biệt thự, bà nội Khương, Vương Nguyên Luân, Mã Kim Phượng và người của nhà họ Vương, có khoảng hơn mười người, tất cả đều đứng chờ ở chỗ này.
Không cần phải nói, đều đến để chờ hỏi tội.
“Bà nội!”
Vương Lăng Ảnh nhìn thấy bà nội Khương, chủ động bước lên.
Bà nội Khương lạnh lùng giơ tay quăng một cái tát.
Đỗ Thanh Trần bước lên bắt lấy tay của bà nội Khương, bảo vệ Vương Lăng Ảnh ở phía sau, nhìn chằm chằm bà nội Khương với ánh mắt không vui.
“Bà à, chưa nói gì đã ra tay đánh người, có vẻ làm vậy không tốt lắm thì phải?”
“Anh tránh ra để tự tôi xử lý.”
Vương Lăng Ảnh đẩy hắn ra, nói với bà nội Khương: “Bà nội, con biết con làm bà thất vọng rồi, con xin lỗi.”
“Mẹ, có gì từ từ nói.”
Vương Lăng Ảnh và vợ chồng Mã Kim Phượng cũng vội vàng bước lên khuyên bảo.
“Mấy người tránh hết ra cho tôi, đều do ngày thường các người quá chiều nó, nhìn xem nó đã làm cái gì, trước đêm đính hôn đội nón xanh cho chồng chưa cưới của mình, phá hỏng liên hôn, không biết xấu hổ, hủy hoại nề nếp gia đình, thực sự là tội đồ của gia tộc!”
Bà nội Khương trách mắng.
Đối mặt với sự răn dạy của bà nội Khương, vợ chồng Vương Nguyên Luân không dám hé răng.
“Bây giờ cô đi đến nhà họ Vệ chịu đòn nhận tội, Vệ gia chủ cũng nói rồi, cô chỉ đang hồ đồ mê muội, chỉ cần cô nghe lời, nhà họ Vệ có thể miễn cưỡng tiếp nhận cô!”
Bà nội Khương tuyệt tình nói.
Thân thể của Vương Lăng Ảnh cứng lại, trái tim lạnh lẽo.
Vương Lăng Ảnh không nhiều lời, lấy giấy kết hôn từ trong túi xách ra, nói: “Bà nội, đã trễ rồi, bọn con đã kết hôn, cho nên tha lỗi cho con, con không thể đồng ý yêu cầu của bà được.”
Bà nội Khương suýt nữa tức ngất xỉu, gõ mạnh gậy chống xuống mặt đất: “Tức chết tôi, thật sự tức chết tôi, Vương Lăng Ảnh, gan cô rất lớn, cũng quá không biết xấu hổ, ai cho phép cô kết hôn với cậu ta!”
Việc đã đến nước này, Vương Lăng Ảnh cũng không có đường lui, cắn răng nói: “Bà nội, đúng là con được gia tộc bồi dưỡng, nhưng những năm gần đây con đã cống hiến rất nhiều cho gia tộc, con không thích Vệ Hải Đường, con sẽ không gả cho anh ta, hơn nữa bây giờ con đã có chồng, càng không thể gả vào nhà họ Vệ.”
“Lêu lổng với đàn ông, bây giờ lại sợ hãi thanh danh không tốt nên đi kết hôn, chẳng lẽ đối với chị, cưới xin là trò chơi? Không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ, chúng tôi còn cần mặt mũi đấy!”
Vương Tuyết châm chọc, cô ta là em họ của Vương Lăng Ảnh, con gái của Vương Nguyên Minh.
Bốp!
Vừa dứt lời thì Vương Tuyết bị ăn một cái tát.
Không biết Đỗ Thanh Trần đã đứng trước mặt cô ta từ lúc nào, nhìn chằm chằm cô ta với ánh mắt sắc bén, sắc mặt lạnh lẽo, gằn từng chữ một: “Còn dám sỉ nhục cô ấy, tôi sẽ giết cô!”
Bà nội Khương nhìn thẳng vào Đỗ Thanh Trần: “Cậu tên là gì?”
“Đỗ Thanh Trần.”
“Đang làm cái gì?”
“Dân thất nghiệp lang thang.”
“Được, tôi cho cậu 100 vạn, chỉ cần cậu nguyện ý ly hôn với con bé.”
Bà nội Khương nói.
Đỗ Thanh Trần lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với tiền, chỉ cần cô ấy không chủ động ly hôn tôi sẽ không bao giờ ly hôn.”
Mọi người đều nhìn về phía Vương Lăng Ảnh.
Vương Lăng Ảnh kiên quyết nói: “Con sẽ không ly hôn.”
Bà nội Khương nhìn về phía con thứ ba của mình.
Vương Nguyên Luân căng da đầu nói: “Con gái à, con phải suy nghĩ cẩn thận!”
Mã Kim Phượng cũng khuyên bảo: “Con gái à, mẹ thấy con vẫn nên ly hôn thôi.”
“Ngay cả hai người cũng muốn ép con? Hai người chính là ba mẹ ruột của con, hai người thật sự nhẫn tâm đến vậy sao?”
Vương Lăng Ảnh buồn bã nói.
Mặt của Vương Nguyên Luân và Mã Kim Phượng nóng rát, xấu hổ cúi đầu không nói chuyện.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên, hai chiếc xe cảnh sát đi đến.
Người của hiệp hội chấp pháp đến.
Người nhà họ Vương đều vô cùng vui mừng.
Chỉ cần yêu tinh hại người Đỗ Thanh Trần bị bắt đi, vậy có thể dẫn Vương Lăng Ảnh đến nhà họ Vệ nhẫn lỗi, cũng có thể giữ được nhà họ Vương.
Còn việc Đỗ Thanh Trần có thể được thả ra hay không hoàn toàn không cần nghĩ, chắc chắn nhà họ Vệ sẽ không bỏ qua cho hắn.
Ở Giang Nam không ai dám chọc vào nhà họ Vệ.
Vương Lăng Ảnh kiên quyết bước lên sánh vai với Đỗ Thanh Trần.
Cô dùng hành động thực tế biểu đạt thái độ cùng lùi cùng tiến với Đỗ Thanh Trần.
Nếu đã kết hôn, bọn họ chính là vợ chồng trên pháp luật, Đỗ Thanh Trần xảy ra chuyện, cô cần thiết phải đứng ra.
“Ai là Đỗ Thanh Trần?”
Đội trưởng đội chấp pháp là Thường Uy, lần này chịu sự ủy thác của hội trưởng nên thái độ có chút hống hách.
“Chính là tôi.”
Đỗ Thanh Trần lên tiếng.
“Cậu bị nghi ngờ cố ý đả thương người, xin đi theo tôi đến hiệp hội chấp pháp để điều tra, dẫn đi.”
Lập tức vài người của đội chấp pháp bước lên, còng tay Đỗ Thanh Trần lại áp giải lên xe cảnh sát.
Vương Lăng Ảnh ước lên ngăn lại mấy người này, lạnh lùng nói: “Các anh có chứng cứ không?”
Thường Uy ngoài cười nhưng trong không cười: “Từ khi nào hiệp hội chấp pháp chúng tôi phá án đến lượt cô xen vào, tránh ra, nếu không sẽ dẫn cả cô đi cùng.”
Đỗ Thanh Trần nhìn về phía Thường Uy, cười nói: “Anh xác định muốn bắt tôi?”
Thường Uy híp mắt nói: “Không lẽ tôi nói chưa đủ rõ?”
Đỗ Thanh Trần chủ động vươn tay.
Rắc.
Hắn bị còng tay.
Vương Lăng Ảnh còn định nói gì đó, Đỗ Thanh Trần nhìn về phía cô: “Yên tâm đi, tôi sẽ không sao, em ở nhà chờ tôi chờ về.”
Vương Lăng Ảnh nhìn hắn, sắc mặt phức tạp.
Xe cảnh sát phóng đi.
Bà nội Khương thở phào nhẹ nhõm, nói với Vương Lăng Ảnh: “Con cũng thấy rồi, đối nghịch với nhà họ Vệ không có kết quả tốt, bây giờ vẫn còn kịp sửa, bà sẽ đi cầu xin nhà họ Vệ, tin tưởng bọn họ sẽ không truyền ra ngoài, con nên cảm thấy may mắn.”
“Tôi có nói muốn ly hôn hả?”
Lửa giận xông thẳng lên lý trí của Vương Lăng Ảnh, nói: “Mấy người khống chế tôi hơn 20 năm, từ giờ trở đi đừng hòng khống chế tôi.”
Nói xong cô bước lên xe, đuổi theo xe cảnh sát.
Người nhà họ Vương nhìn nhau, bà nội Khương tức đến sắp ngất.
Vương Nguyên Luân vội vàng bước lên đỡ: “Mẹ, mẹ đừng quá tức giận.”
“Cút!”
Bà nội Khương tát lên mặt Vương Nguyên Luân một cái, tức giận mắng: “Anh thật sự làm tôi quá thất vọng, nhìn xem đứa con gái mà hai người dạy dỗ kìa, nhà họ Vương chúng ta sắp bị mấy người hại chết rồi, tôi không cần biết anh dùng cách gì, tóm lại, nhất định phải làm bọn họ ly hôn! Chúng ta đi!”
Nói xong, bà nội Khương dẫn theo một đám người nhà họ Vương nghênh ngang rời đi.
Hiệp hội chấp pháp Giang Nam.
Đỗ Thanh Trần bị đưa đến phòng thẩm vấn, tay chân bị khóa chặt.
Rất nhanh, Thường Uy dẫn theo một đội viên đi đến.
Cửa nhỏ bị đóng lại.
Thường Uy đi đến trước mặt Đỗ Thanh Trần, ngồi trên bàn, nhìn chằm chằm Đỗ Thanh Trần, nở nụ cười xấu xa: “Đỗ Thanh Trần, lá gan của cậu rất lớn, ngay cả Vệ thiếu gia cũng dám đánh, còn dám cướp hôn, tôi rất bội phục dũng khí của cậu!”
Đỗ Thanh Trần không thèm để ý đến anh ta.
“Bình thường mọi người hay gọi tôi là Quỷ Kiến Sầu!”
Thường Uy nhảy xuống, chậm rãi đi vòng qua sau lưng Đỗ Thanh Trần, ghé sát tai hắn nói: “Vào đây rồi cậu sẽ không ra được, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không lấy mạng cậu, bởi vì Vệ Thống nói giữ lại một hơi cho cậu, nhưng trước đó tôi còn có thể chơi đùa với cậu một chút!”
Đỗ Thanh Trần nói: “Anh không thẩm vấn sao? Hình như chuyện này không hợp quy củ?”
“Ở chỗ này, quy củ do tôi quyết định.”
Nói xong, Đỗ Thanh Trần lấy ra một cây búa từ trong lòng ngực, sau đó lấy ra một chồng báo thật dày từ trong ngăn kéo, trong mắt hiện lên sự điên cuồng: “Cậu muốn biết tôi sẽ tra tấn cậu thế nào không?”
Đỗ Thanh Trần thở dài nói: “Tôi khuyên anh nên thẩm vấn theo quy củ, nếu không kết cục của anh sẽ rất thảm.”
“Cậu uy hiếp tôi?”
Thường Uy híp mắt lại.
“Chỉ là lời khuyên thôi.”
Đỗ Thanh Trần cười tủm tỉm nói.
“Cảm ơn lời khuyên của cậu, tiếp theo hãy chậm rãi hưởng thụ đi.”
Nói xong, Thường Uy bảo đội viên bên cạnh tiến lên, lót giấy báo trước ngực Đỗ Thanh Trần, sau đó giơ búa đập mạnh xuống.
Sắc mặt anh ta vô cùng hưng phấn.
Nhưng không chờ anh ta kịp phản ứng, đột nhiên một nắm đấm phóng to trước mắt anh ta, tiếp theo thân thể của Thường Uy bị đánh bay, nện nên cửa nhỏ.
Đội viên đang sửng sốt thì thấy một đấm lao thẳng đến hắn ta.
Ầm!
Hai người ngã vào nhau.