• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Thanh Trần không để ý, rất nhanh đã làm quen được với hai bảo vệ khác.

“Người anh em, sau này cậu nên cẩn thận, đội trưởng Phùng được giám đốc Lưu che chở, chúng ta không đắc tội nổi.

Ngũ Ba có lòng nhắc nhở.

Đỗ Thanh Trần cười hỏi: “Giám đốc Lưu là ai?”

Trương Khuê nói: “Giám đốc phòng an ninh, chúng ta không thể chọc vào.”

Đỗ Thanh Trần nói ừ rồi bắt đầu trò chuyện với bọn họ.

Thông qua cuộc nói chuyện, hắn cũng nắm bắt được tình hình trước mắt của công ty.

Mặc dù công ty vật liệu xây dựng Hằng Phong chỉ là một công ty con của tập đoàn Vương thị, nhưng dưới sự lãnh đạo của Vương Lăng Ảnh đã không ngừng phát triển. Vương Lăng Ảnh vốn là một trong các thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn, quản lý công ty con gần hai năm, cũng đã làm được nhiều hạng mục thành công cho công ty nên công ty vật liệu xây dựng Hằng Phong đã trở thành sản nghiệp chính của tập đoàn.

Vương Lăng Ảnh bị người trong tộc ghen ghét, chú hai Vương Nguyên Tân lại trăm phương nghìn kế muốn cướp quyền quản lý của công ty này.

Công ty phát triển tốt, có thêm cặn cũng dễ hiểu, hơn nữa trước kia Vương Nguyên Tân là người phụ trách của công ty vật liệu xây dựng Hằng Phong.

…...

Bên kia trong phòng bệnh, hai vợ chồng Vệ Thông vẫn luôn ở đây.

Chỉ có một đứa con trai nên bọn họ rất cưng chiều.

Vệ Hải Dương nằm trên giường bệnh, hỏi: “Ba, ba nói thật, tên Đỗ Thanh Trần kia chưa từng quan hệ với Vương Lăng Ảnh?”

“Nhà họ Vương truyền tin đây là tấm mộc do Vương Lăng Ảnh tìm đến. Nhưng còn một tin xấu phải nói cho con, mặc dù bọn họ chưa quan hệ nhưng đã đăng kí kết hôn!” Vệ Thông nói.

“Cái gì? Kết hôn?”

Vệ Hải Dương tức hộc máu: “Tiện nhân này dám trộm kết hôn, con muốn giết chết bọn họ, con phải giết chết bọn họ!”

“Yên tâm đi, tất cả đều trong tầm tay, mặc dù bọn họ kết hôn nhưng vẫn chưa chung phòng, ba đã bảo quản gia tìm cao thủ bang Dã Lang đi tiêu diệt tên kia, con nhóc nhà họ Vương vẫn là của con, nhưng con cũng đừng quên kế hoạch của chúng ta.”

Vệ Thông nhắc nhở.

Tâm trạng của Vệ Hải Dương rất tốt, cười nói: “Được, giết chết tên đó, tên chó này ăn gan hùm mật gấu, dám đối đầu với chúng ta, con muốn hắn chết không chỗ chôn thân.”

Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị đá văng, một người đàn ông to cao khoảng 40 tuổi dẫn theo một đám người đi vào.

Quản gia cũng đi theo nhóm người này vào, sắc mặt sợ hãi, nói với Vệ Thông: “Lão gia, bọn họ khăng khăng xông vào, tôi không cản được.”

“Mấy người là ai? Muốn làm gì?”

Sắc mặt của Vệ Thông có chút khó coi.

Người đàn ông to cao lạnh lùng nói: “Vệ Thông, Dã Lang đã giúp ông nhưng hai tên thuộc hạ của tôi lại bị ông hại chết, hôm nay tôi đến tìm ông để đòi nợ, ông phải cho tôi một câu trả lời nếu không các anh em của tôi sẽ không phục.”

“Cậu, cậu là Dã Lang?”

Sắc mặt Vệ Thông thay đổi.

Bang chủ Dã Lang là người tàn nhẫn, mặc dù bình thường ít lộ diện nhưng ai cũng biết ở Giang Nam có người này.

Dã Lang ra tay ngoan độc, thuộc hạ cao thủ nhiều như mây, các chỗ ăn chơi ở thành phố đều phải cống nộp cho hắn ta nếu không đừng mơ buôn bán, không ai dám chọc đến bọn họ.

Dã Lang nói: “Ông cũng coi như có mắt nhìn, nói đi, bây giờ phải làm sao?”

Vệ Thông hít sâu, ông ta kiêng kị Dã Lang, nhưng dù sao cũng là gia chủ nhà họ Vệ, cũng gặp trường hợp này rồi, lúc này còn có thể giữ bình tĩnh.

“Tôi không hiểu cậu nói gì, tôi không biết giữa chúng ta còn có thù hận gì.”

“Các người thuê anh em của tôi đi giết người lại không thông qua sự cho phép của tôi, chuyện này không hợp quy củ, bây giờ hai thuộc hạ của tôi đều đã chết, không lẽ các người không định nói gì với tôi sao?” Dã Lang lạnh lùng nói.

Vệ Thông nhìn về phía quản gia, người sau gật đầu.

Thật ra Vệ Thông không muốn chọc đến loại người tàn nhẫn như Dã Lang, nhưng chuyện đến nước này muốn chạy đã không kịp.

Kiêng kị là thật, nhưng nếu có thể lợi dụng cũng có thể mượn đao giết người.

Hơn nữa chuyện đến nước này, ông ta cũng không thể từ bỏ được nữa.

“Tôi và thuộc hạ của ông đã nói rõ với nhau, 100 vạn mua một mạng người, kỹ thuật của bọn họ không bằng người nên đã chết, không liên quan đến tôi!”

Vệ Thông nói.

Dã Lang trừng mắt: “Ông không muốn chịu trách nhiệm?”

“Không, nghe danh của Dã Lang đã lâu, có lẽ chúng ta có thể giao dịch.” Vệ Thông nói.

Dã Lang nói: “Giao dịch? Nói thử xem.”

“Tôi cho cậu một ngàn vạn mua mạng một người, chỉ cần xong chuyện tôi sẽ chuyển tiền cho cậu ngay lập tức, tuyệt đối sẽ không thiếu một đồng, chỉ xem xem cậu dám nhận đơn này hay không. Người tôi muốn giết cũng không phải hạng người tầm thường, thân thủ rất lợi hại, nếu không thuộc hạ của cậu cũng sẽ không mất mạng, nói đến đây chắc cậu cũng hiểu.” Vệ Thông cười nói.

Dã Lang cũng cười: “Nói chuyện với người thông minh rất bớt việc. Được, tôi đồng ý cuộc giao dịch này, nhưng tôi muốn hai ngàn vạn, ông cũng phải đặt cọc trước một nửa tiền, sau khi xong chuyện, lại trả một nửa còn lại.”

Vệ Thông nhíu mày, nhưng không do dự quá lâu, đồng ý luôn: “Được, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Chỉ cần tiền đúng chỗ, chuyện gì cũng có thể làm tốt.”

Dã Lang cười ha ha.

Vệ Thông nói với quản gia: “Lát nữa giao tư liệu của tên nhóc kia cho tôi.”

Quản gia gật đầu đồng ý.

….…

Cuối cùng cũng chờ đến giờ tan làm, Đỗ Thanh Trần đi đến gara, Vương Lăng Ảnh đã chờ sẵn ở chỗ đó.

Vương Lăng Ảnh vứt chìa khóa xe cho Đỗ Thanh Trần.

“Lái xe của tôi đi.”

Một chiếc Audi A8.

Xe chậm rãi đi ra gara.

“Đi sân bay.” Vương Lăng Ảnh nói.

Đỗ Thanh Trần ngạc nhiên: “Đón người?”

“Đúng vậy, tôi có một cô bạn thân vừa trở về từ nước ngoài.”

“À.”

Đỗ Thanh Trần cũng không nghĩ nhiều, thấy Vương Lăng Ảnh mệt mỏi, đau lòng nói: “Nếu không em ngủ một lúc, đến nơi tôi sẽ gọi dậy.”

“Không cần, anh lái xe của anh đi.”

Đỗ Thanh Trần ngoan ngoãn câm miệng.

Hắn biết muốn chinh phục nữ thần băng sơn trước mắt này cũng không phải chuyện dễ dàng.

Cách mạng muốn thành công, đồng chí cần phải cố gắng gấp bội.

Vương Lăng Ảnh cầm notebook, Đỗ Thanh Trần muốn khuyên cô nhưng cuối cùng lại không mở miệng.

Nếu nói không có tác dụng, vậy nhiều lời cũng vô ích.

Một lúc sau, Vương Lăng Ảnh nói: “Hôm nay đi làm thế nào?”

Đỗ Thanh Trần cười nói: “Cũng vậy, dù sao cũng không có chuyện gì làm, khoác lác tám chuyện với đồng nghiệp là xong một ngày.”

“Không cảm thấy khuất nhục?”

“Có gì phải khuất nhục.”

“Tiền lương hàng tháng của anh là hai vạn.”

“A, tiền lương một tháng của bọn họ chỉ có 8000.”

“Anh còn là tài xế của tôi cho nên tiền lương sẽ cao hơn bọn họ một ít.”

Vương Lăng Ảnh tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình chăm sóc Đỗ Thanh Trần.

Đỗ Thanh Trần cũng sẽ không dây dưa vấn đề này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK