“Cậu là đầu bếp?”
Vốn dĩ Mã Kim Phượng không muốn để ý đến Đỗ Thanh Trần, nhưng cuối cùng bà không nhịn được hỏi.
Đỗ Thanh Trần cười nói: “Không phải, cháu thích nấu ăn nên đã nhờ đầu bếp trong nhà dạy.”
“Đầu bếp nhà cậu?”
Mã Kim Phượng ngạc nhiên.
Đỗ Thanh Trần vội nói: “Không phải, không phải, là đầu bếp bên ngoài.”
“Hừ ra vậy, điều kiện nhà cậu sao mời nổi đầu bếp!” Mã Kim Phượng khinh thường nói.
Đỗ Thanh Trần cũng không giải thích.
Hắn cũng không khoác lác, đầu bếp nhà hắn có hơn mười người, trong đó có vài người nổi tiếng cả nước, nhận giải thưởng mỏi tay. Tất nhiên, sư phụ dạy hắn nấu ăn không chỉ có vài người trong nhà, còn có rất nhiều đại sư ở nước ngoài.
Ăn cơm xong, Vương Lăng Ảnh muốn ra ngoài, Đỗ Thanh Trần cũng đi theo.
“Tôi chở em đi.”
Vương Lăng Ảnh chần chừ một lúc, gật đầu.
“Anh mới mua xe?”
“Đúng vậy, vừa mới mua hôm qua.” Đỗ Thanh Trần cột kỹ đai an toàn, nói.
Vương Lăng Ảnh nghe vậy cũng không hỏi lại.
Cô không biết gì nhiều về Đỗ Thanh Trần, rõ ràng trong lòng rất tò mò lại không mở miệng hỏi, cũng sợ Đỗ Thanh Trần không chịu nói nên khống chế lại sự tò mò của mình.
Lên xe, Vương Lăng Ảnh lấy notebook ra bắt đầu làm việc.
Đỗ Thanh Trần rất muốn khuyên cô vài cậu nhưng nghĩ đến tính cách của cô nên cũng không khuyên nữa.
Vương Lăng Ảnh bận một lúc thì cất notebook đi, cô liếc nhìn Đỗ Thanh Trần, trong lòng có cảm giác rất kỳ diệu.
Đột nhiên cô phát hiện nhìn từ góc nghiêng Đỗ Thanh Trần rất đẹp trai.
Mặc dù vừa mới tiếp xúc hai ngày, nhưng Đỗ Thanh Trần xử lý mọi chuyện rất khéo léo, giống như thật sự coi chính mình thành người đàn ông của cô, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô. Cô muốn nhắc nhở Đỗ Thanh Trần đừng nhập diễn quá sâu, lại sợ hắn bị thương tổn, vì vậy trong lòng cô có chút mâu thuẫn.
“Em thắt dây an toàn, nắm chặt tay vịn.”
Đột nhiên Đỗ Thanh Trần nhắc nhở.
“Sao vậy?”
Vương Lăng Ảnh sửng sốt.
“Chúng ta bị người ta theo dõi.”
Đỗ Thanh Trần nói.
Vương Lăng Ảnh hoảng sợ, xuyên thấu qua kính chiếu hậu cô phát hiện phía sau có một chiếc xe hơi không treo biển hành nghề đang bám theo, một người đàn ông mặc vest đen duỗi tay ra ngoài cửa sổ xe, trong tay hắn ta cầm một khẩu súng.
“Cẩn thận!” Vương Lăng Ảnh khẩn trương kêu lên.
Thật ra không cần cô nhắc nhở, Đỗ Thanh Trần vặn tay lái, keng, viên đạn thất bại, tiếp theo xe tăng tốc, bắt đầu chạy như bay về phía trước.
Đối phương rất biết chọn địa điểm, đoạn đường này rất ít xe, ra tay ở đây rất thích hợp.
Đoàng đoàng đoàng, viên đạn bắn thủng mấy cái lỗ ở đít xe, Vương Lăng Ảnh sợ đến mức hồn vía lên mây.
“Có phải người nhà họ Vệ hay không?” Cô nắm chặt then cửa, cả người căng thẳng.
Đỗ Thanh Trần lại rất bình tĩnh, nói: “Ngoại trừ nhà họ Vệ, tôi không có kẻ thù nào ở đây cả, yên tâm đi, sẽ không sao.”
Tiếng súng ngừng, nhưng chiếc xe kia lại bám theo gắt gao.
“Làm sao bây giờ?”
Vương Lăng Ảnh nói: “Nếu không chúng ta báo cảnh sát.”
“Không cần.”
Đỗ Thanh Trần giảm dần tốc độ xe.
Đột nhiên chiếc xe phía sau bay tứ tung ra ngoài, ngã vào mảnh đất hoang ở ven đường, một chiếc xe việt dã dừng lại, Thanh Y nhảy xuống xe, ra hiệu OK.
“Bạn của anh đến?”
Vương Lăng Ảnh hỏi.
Đỗ Thanh Trần nói ừ, không giải thích gì cả.
Vương Lăng Ảnh há miệng, cuối cùng không nói nữa, hai người yên lặng mãi đến công ty cũng không nói thêm câu gì nữa.
Cuối cùng chiếc xe ngừng ở gara công ty, nơi này có thể đi thang máy lên thẳng tầng trên.
“Xem ra nhà họ Vệ sẽ không dừng tay.”
Vương Lăng Ảnh không xuống xe ngay.
Đỗ Thanh Trần nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện.”
Một nhà họ Vệ cỏn con còn chưa đủ lọt vào mắt hắn, nếu cần thiết, diệt luôn là được.
Thấy Vương Lăng Ảnh vẫn mặt ủ mày chau, Đỗ Thanh Trần an ủi nói: “Thật ra người mà nhà họ Vệ hận nhất là tôi, cho dù bọn họ trả thù cũng sẽ không nhằm vào em.”
“Anh cảm thấy tôi ích kỷ như vậy sao?”
Vương Lăng Ảnh lạnh lùng nói.
Đỗ Thanh Trần hiểu ra, trong lòng ấm áp.
“Tôi phúc lớn mạng lớn, bọn họ muốn trả thù tôi cũng không dễ như vậy, tôi không chết được, ba năm trước không chết, đời này tôi sẽ không lại cho người ta cơ hội hại tôi.”
Vương Lăng Ảnh suy nghĩ rồi nói: “Nếu không anh đi đi, rời khỏi Giang Nam, anh cũng thấy rồi, nhà họ Vệ bắt đầu không từ thủ đoạn lấy mạng anh.”
Đỗ Thanh Trần từ chối: “Tôi không đi.”
“Anh…”
Vương Lăng Ảnh tức giận không nói lên lời, cô liếc nhìn Đỗ Thanh Trần, cuối cùng nói: “Sao anh lại cố chấp như vậy chứ?”
“Dù sao tôi sẽ không đi.”
“Được, vậy anh cũng không thể ở mãi trong nhà, tôi tìm cho anh một công việc, anh đi lên tầng với tôi, đến chỗ bộ nhân sự, tạm thời làm ở bên đội bảo vệ đi, hàng ngày đưa đón tôi đi làm tan làm.”
Vương Lăng Ảnh nói: “Tôi nói rồi, chúng ta cùng tiến cùng lùi, tôi nói được thì làm được.”
Đỗ Thanh Trần ngẩn ra.
“Ý của em là để tôi làm bảo vệ?”
Sắc mặt của hắn có chút quái dị.
Nếu để người khác biết chiến thần Thanh Long ngày xưa lại làm bảo vệ ở một công ty nhỏ, có lẽ sẽ há mồm trợn mắt?
Được đó, rất thú vị.
Đỗ Thanh Trần mỉm cười: “Được, chỉ cần có thể ở bên em, làm bảo vệ cũng được.”
Vương Lăng Ảnh lạnh lùng nói: “Cười nham nhở! Đi thôi!”
Cô xuống xe, dẫn Đỗ Thanh Trần đi thang máy chuyên dụng đến văn phòng tầng 10.
Tập đoàn Vương thị là một tập đoàn tổng hợp, chủ yếu làm về nghiệp vụ thị trường địa ốc, ví dụ như vật liệu xây dựng Hằng Phong chính là một công ty con của tập đoàn Vương thị.
Vương Lăng Ảnh gọi điện gọi trưởng phòng nhân sự đến mang Đỗ Thanh Trần đi xử lý thủ tục nhập chức.
Nửa tiếng sau, Đỗ Thanh Trần bị người đưa đến đội bảo vệ, trở thành một bảo vệ của vật liệu xây dựng Hằng Phong.
Có tổng 6 công nhân ở đội bảo vệ, bao gồm người dẫn đội Phùng Binh. Người này khoảng 40 tuổi, tai to mặt lớn, bởi vì là họ hàng với giám đốc đội bảo an nên mới có thể làm đội trưởng ở đây.
Ban ngày có ba bảo vệ đi làm, đột nhiên Đỗ Thanh Trần chen chân vào làm Phùng Bình có chút không vui.
Bình thường đội bảo vệ muốn nhận người đều sẽ thông qua sự cho phép và phỏng vấn của hắn ta, nên hắn ta nhìn Đỗ Thanh Trần không vừa mắt.
Đỗ Thanh Trần chủ động mời thuốc mọi người, Phùng Binh không nhận.
“Tiểu Đỗ, đừng thấy nhân viên đội bảo vệ chúng ta không nhiều lắm, nhưng gánh vác trọng trách an toàn của công ty, nhớ đừng sơ ý, sau này phải làm việc cẩn thận, không cần cô phụ sự kỳ vọng của công ty với cậu.”
Phùng Binh ra vẻ uy nghiêm.
Đỗ Thanh Trần liên tục gật đầu: “Tất nhiên, xin đội trưởng yên tâm, chắc chắn tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của công ty, có tôi ở đây, không ai dám đến quấy phá sự an toàn ổn định của công ty chúng ta.”
Phùng Binh răn dạy vào câu rồi thảnh thơi rời đi.
Đội trưởng như hắn ta có văn phòng riêng của mình, sao có thể ở lại phòng bảo vệ, quá mất mặt.