“Không có việc gì tự dưng cậu tới công ty tớ làm gì?”
Vương Lăng Ảnh oán giận nói.
Cao Tiểu Đồng cười ngượng ngùng: “Đúng vậy, tôi nói này Hồ Hạo, đây là công ty, anh không thể ngày nào cũng tới quấy rầy Lăng Ảnh được, chúng ta là bạn học cũ, không nên biến mọi chuyện tới mức tiêu cực như thế này có được không.”
Cô ấy cảm thấy mình cũng có trách nhiệm, hôm qua làm sai nên hôm nay muốn giúp bạn thân một tay.
“Tôi thích cô ấy, nên mới dõng dạc nói ra, điều này có sao không, không một ai có quyền cướp đi quyền lợi theo đuổi tình yêu của tôi, đúng không?”
Da mặt Hồ Hạo dày phát sợ, hoàn toàn không cho là đúng, cứng rắn nhét hoa hồng vào tay Vương Lăng Ảnh, nói: “Tối nay tan làm xong cùng đi ăn cơm đi.”
Vương Lăng Ảnh sợ hãi giật nảy mình, vội lui về sau vài bước, gương mặt đỏ bừng lên xấu hổ nói: “Tôi không rảnh, tối nay tôi có hẹn bàn việc làm ăn với khách hàng. Được rồi, bây giờ anh đi được rồi, còn nữa sau này nhất định không được tới công ty tìm tôi, nếu không tôi sẽ thật sự tức giận.”
“Được thôi, vậy mai tôi tới tiếp.”
Hồ Hạo nói xong thì thoải mái rời đi.
Còn lại hai cô gái nhìn nhau.
Còn nữa?
Vương Lăng Ảnh đột nhiên cảm thấy hơi tức giận.
Cô ném hoa hồng vào thùng rác bên cạnh, tức tới mức thở phì phò nói: “Bảo vệ ngoài cửa chỉ để trưng bày thôi sao, tức chết tớ, không được, tớ phải tới phòng bảo vệ đã.”
Cao Tiểu Đồng nói: “Tớ đi với cậu nhé.”
Đi được mấy bước, Vương Lăng Ảnh dừng lại nói: “Đợi đã, chờ anh ta xuống rồi hẵng đi.”
Cô chạy tới bên cửa sổ, đợi một lúc, mãi tới khi Hồ Hạo lên xe rời khỏi tòa nhà rồi cô mới cùng Cao Tiểu Đồng đi xuống lầu.
Tới phòng bảo vệ, Đỗ Thanh Trần đang nói chuyện hăng say với hai gã bảo vệ.
Thấy Vương Lăng Ảnh và Cao Tiểu Đồng cùng nhau tới, mấy người sợ tới mức giật nảy mình, bật dậy chào hỏi.
“Chào tổng giám đốc Vương!”
Đỗ Thanh Trần không hiểu đang có chuyện gì, hắn chỉ thấy được vẻ mặt đầy nhục nhã của Vương Lăng Ảnh, thế này là cô đang rất tức giận rồi.
Quả nhiên Vương Lăng Ảnh mở miệng nói luôn: “Các người chỉ để trang trí thôi sao? Công ty trả nhiều tiền nuôi các người như vậy để các người đi làm nói chuyện trên trời dưới biển à?”
Ngũ Ba và Trương Khuê cúi gằm xuống, không dám nói câu nào.
Bọn họ cũng oan ức lắm, đâu biết mình làm sai chuyện gì.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Đỗ Thanh Trần hỏi.
Ánh mắt Vương Lăng Ảnh hung ác nhìn hắn nói: “Công ty có người ngoài xông vào, các người không bảo người ta phải báo danh lại sao, ai cũng có thể chạy tới phòng làm việc của tôi để nói nhảm, các người cũng không để ý?”
A?
Đỗ Thanh Trần há hốc mồm, đầu óc mờ mịt.
“Hồ Hạo vừa nãy lại tới.”
Cao Tiểu Đồng nhắc nhở một câu.
Mặt Đỗ Thanh Trần biến sắc, hơi mất hứng.
Thấy tâm trạng hắn không tốt, Vương Lăng Ảnh đột nhiên cảm thấy hình như mình không nên chạy tới đây để trút giận.
Quên mất Đỗ Thanh Trần cũng làm việc ở đây.
Nhưng đúng lúc này Phùng Binh thở hổn hển chạy tới.
“Tổng giám đốc Vương, phó tổng giám đốc Cao, sao mọi người lại tới đây?”
Đây là lần đầu tiên Vương Lăng Ảnh tới những nơi như phòng bảo vệ, đây là địa bàn của Phùng Binh, anh ta không biết xảy ra chuyện gì khiến cho vị tổng giám đốc xinh đẹp này tức giận.
“Phùng Binh, anh có còn cần vị trí đội trưởng này nữa không? Sao ai cũng cho vào được thế hả?”
Vương Lăng Ảnh khiển trách.
Phùng Binh cảm thấy oan ức, hơn nữa cũng hoàn toàn khó hiểu.
“Tổng giám đốc Vương, ngài có thể nói rõ ra không, rốt cuộc công việc của chúng tôi có vấn đề ở chỗ nào, để chúng tôi chỉnh đốn và sửa đổi.”
“Ngày mai vẫn có người tới tặng hoa, các người chặn kẻ đó ngoài cửa đi. Hừm, cũng không thể đắc tội với anh ta, nếu như lại để cho anh ta lên lầu được nữa, tiền thưởng tháng này của mọi người cũng không còn.”
Vương Lăng Ảnh nói xong thì xoay người rời đi.
Cao Tiểu Đồng lại ở lại.
Cô ấy nói với Đỗ Thanh Trần: “Anh qua đây.”
Đỗ Thanh Trần nhíu mày: “Tổng giám đốc Cao có việc gì?”
“Bảo anh qua đây thì cứ qua, tôi cũng chẳng ăn thịt anh.”
Cao Tiểu Đồng nói.
Mấy tên bảo vệ đều trợn mắt nhìn, không biết vị phó tổng giám đốc này đang đùa hay thật.
Đỗ Thanh Trần bất đắc dĩ tiến lên trước vài bước.
“Hai tay khoanh lại.”
“Làm gì thế?”
“Bảo anh khoanh thì cứ khoảnh đi, nói nhảm ít thôi.”
Đỗ Thanh Trần nghe lời.
“Thân thể hơi nghiêng đi, đúng, điều chỉnh góc độ lại một chút, ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trần nhà, rồi lại dịch sang bên phải một chút… Đúng, cứ đứng yên thế đừng nhúc nhích.”
Cao Tiểu Đồng kích động nói, đột nhiên hơi phấn khích. Cô ấy lấy điện thoại di động ra nhìn màn hình, rồi lại nhìn Đỗ Thanh Trần, nhìn đi nhìn lại mấy lần, đột nhiên cô ấy hơi tức giận.
“Sau này anh không được phép làm lại động tác và tư thế này nữa, đặc biệt là ở trước mặt tôi, tuyệt đối không được phép, có nghe chưa!”
Đỗ Thanh Trần xấu hổ, thấy Cao Tiểu Đồng nổi giận đùng đùng bỏ đi, hắn dở khóc dở cười.
Cô gái này bị tẩu hỏa nhập ma rồi hả, thế này cũng bảo vệ người trong lòng quá đấy.
Nếu như để cô ấy biết thần tượng của cô ấy ngày nào cũng ở chung một chỗ với cô ấy…
Đỗ Thanh Trần rùng mình một cái…
Mọi người đều nhìn Đỗ Thanh Trần, vẻ mặt hơi quái dị.
Hai vị tổng giám đốc vừa đi, Phùng Binh lập tức đứng ra làm khó dễ Đỗ Thanh Trần: “Đỗ Thanh Trần, cậu có làm việc được không vậy hả, cậu làm bảo vệ kiểu gì đấy, sao lại cho phép người ngoài xông vào công ty, còn chạy thẳng tới phòng làm việc của tổng giám đốc Vương, như thế kì cục quá đấy.”
Đỗ Thanh Trần hơi không nhịn được, nói: “Việc này tôi không biết làm đâu, nếu không thì ngày mai anh tới mà cản.”
“Thái độ gì vậy hả cậu kia, phê bình mà cậu không phục đúng không?”
Phùng Binh thở phì phò nói.
Đỗ Thanh Trần đột nhiên nở nụ cười, nói: “Đội trưởng Phùng oai phong thế, anh có biết Hồ Hạo là ai không?”
“Tôi quan tâm quái gì anh ta là ai, tổng giám đốc Vương đã dặn dò thì phải cản lại. Chúng ta làm bảo vệ, phải giữ gìn trật tự nơi này, bảo đảm công ty được an toàn…”
“Thôi đi, không cần hót như chim trước mặt tôi vậy đi, vị Hồ Hạo kia chính là cậu ấm nhà họ Hồ đấy, anh dám cản không?” Đỗ Thanh Trần giễu cợt hỏi.
A!
Phùng Bình đổi sắc mặt.
Anh ta đột nhiên nhớ ra, vừa nãy Vương Lăng Ảnh mới nói phải ngăn cản nhưng cũng không được làm mất lòng người ta.
Mẹ nó thì ra là cậu ấm nhà họ Hồ.
“Cậu, cậu đang cố tình đúng không!”
Phùng Binh thẹn quá hóa giận.
Đúng là anh ta không có can đảm ngăn cản Hồ Hạo.
Ngũ Ba và Trương Khuê cũng có vẻ khiếp sợ.
Đỗ Thanh Trần không để ý đến Phùng Binh nữa, rút một điếu thuốc ra châm rồi tiến tới chỗ ghế salon mà ngồi xuống.
“Cậu, cậu, cậu, nhớ rõ ngày mai nếu để cho người ta đi vào thì tiền thưởng tháng này của các cậu cắt hết, nếu như bà chủ tức giận thì các cậu cũng đừng mong yên ổn!”
Vẻ mặt Ngũ Ba và Trương Khuê đầy đau đớn.
Chuyện này không hay lắm đâu.
Bọn họ cũng không dám đắc tội cậu ấm nhà họ Hồ.
Phùng Binh hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
“Anh em, cậu gan thật đấy, thật sự muốn đối đầu với anh ta à?” Trương Khuê lắc đầu thở dài.
Đỗ Thanh Trần nói: “Không phải tôi đã nhượng bộ anh ta rồi sao, chỉ cần anh ta không quá phận, không đi quá giới hạn của tôi thì tôi cũng lười để ý đến kẻ tiểu nhân như anh ta!”
Ngũ Ba khổ sở nói: “Đội trưởng Phùng làm vậy là đẩy chúng ta vào biển lửa rồi. Nếu như ngày mai cậu chủ Hồ tới chúng ta có nên cản anh ta lại không?”
“Nghe nói tài sản nhà họ Hồ hơn mười tỷ, chỉ tiện mồm nói một câu thôi chắc chúng ta cũng phải đổi việc. Không nghe tổng giám đốc Vương nói rồi đó sao, không để đắc tội, chúng ta cản kiểu gì đây?” Trương Khuê cũng rất phiền muộn.
Đỗ Thanh Trần cười nói: “Yên tâm đi, nếu tổng giám đốc Vương đã không chào đón anh ta thì chắc chắn không thể để anh ta vào trong được. Ngày mai để tôi đi cản anh ta cho.”
“Cậu?”
Trương Khuê khuyên nhủ: “Người anh em tôi khuyên cậu suy nghĩ cẩn thận một chút, đắc tội tổng giám đốc Vương thì cùng lắm chúng ta bị sa thải thôi. Nhưng nếu đắc tội với cậu ấm nhà họ Hồ thì chúng ta không ở lại Giang Nam này được nữa đâu.”
Đỗ Thanh Trần chỉ cười cười không giải thích.