Phùng Binh có hơi sợ hãi liếc nhìn hắn một cái, rồi xoay người rời đi, nhưng lại đi thẳng về phía thang máy, hiển nhiên là hắn ta muốn đi mách lẻo.
Ngũ Ba và Trương Khuê kéo Đỗ Thanh Trần vào phòng bảo vệ.
"Người anh em, tôi thật sự phục anh rồi, anh thật sự dám ra tay à!"
Ngũ Ba thông cảm nói.
Trương Khuê thở dài: “Hiện tại không ai có thể cứu được anh, tôi nghĩ Phùng Binh rất có thể sẽ đi tìm sếp Vương, anh phải chuẩn bị tinh thần.”
"Cảm ơn các anh đã quan tâm, không sao đâu, cùng lắm là tôi không làm công việc bảo vệ này nữa."
Đỗ Thanh Trần mỉm cười.
Hắn có thể thấy được hai người họ thực sự quan tâm đến hắn.
Ngũ Ba và Trương Khuê cười khổ không nói nên lời.
Chưa đầy mười phút, điện thoại trong phòng bảo vệ reo lên.
Trương Khuê trả lời điện thoại, vỗ vai Đỗ Thanh Trần nói: "Người anh em, tôi nói đâu có sai, Phùng Binh thực sự đã đi mách lẻo, sếp Vương yêu cầu anh đến văn phòng của cô ấy."
Ngũ Ba cũng đi tới vỗ vào cánh tay Đỗ Thanh Trần, an ủi hắn: “Không sao đâu, nơi này không cần anh, thì vẫn có nơi khác cần anh, chúng tôi cũng đã không ưa gì Phùng Binh lâu rồi, nếu cần người làm chứng, tôi nhất định sẽ đứng ra, hơn nữa, sau này dù anh có ở đâu thì chúng ta cũng coi như bạn bè, tôi thực sự phục anh, hôm nào đó chúng ta cùng nhau đi uống rượu."
"Được rồi, cảm ơn."
Đỗ Thanh Trần thản nhiên cười, xoay người đi về phía thang máy.
Chẳng mấy chốc đã đến văn phòng của Vương Lăng Ảnh.
Phùng Binh cũng ở đây, nhìn thấy hắn tới, khóe mắt hắn ta giấu không được sự đắc ý.
"Anh ra ngoài trước đi, để tôi làm rõ tình huống đã."
Vẻ mặt Vương Lăng Ảnh lạnh nhạt nói.
"Vâng, sếp Vương, tôi đi xuống trước."
Phùng Binh hơi cúi người, trông vô cùng hèn mọn.
Nhưng trước khi rời đi, hắn ta còn không quên liếc nhìn Đỗ Thanh Trần một cách đầy đắc ý.
“Đóng cửa lại!” Vương Lăng Ảnh nói.
Đỗ Thanh Trần đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía tòa nhà đối diện, đột nhiên, một ánh sáng chói lóa từ tòa nhà đối diện xẹt qua, sắc mặt Đỗ Thanh Trần thay đổi, hắn lập tức lao về phía Vương Lăng Ảnh.
Vương Lăng Ảnh còn chưa kịp phản ứng đã bị Đỗ Thanh Trần đè xuống đất.
Đùng đùng đùng đùng!
Bốn lỗ đạn xuất hiện trên bức tường phía sau hai người, nếu Vương Lăng Ảnh còn ngồi đó, thì lúc này cô đã bị bắn vào đầu, tuyệt đối không có khả năng sống sót.
"Anh đang làm gì vậy?"
Vương Lăng Ảnh kêu lên.
Sắc mặt Đỗ Thanh Trần âm trầm, hắn nói: “Nếu không muốn chết thì câm mồm đi.”
Vương Lăng Ảnh vốn muốn phản bác vài câu, nhưng khi nhìn thấy Đỗ Thanh Trần lộ ra vẻ lạnh lùng chưa từng thấy, cô cảm thấy có chút khiếp đảm, mở miệng nhưng không dám nói gì, cũng không dám cử động, bị Đỗ Thanh Trần đè ở dưới gầm bàn, tư thế của hai người họ rất mập mờ, cơ thể lại còn kề sát nhau khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận, trong đầu cô không khỏi liên tưởng đến một số cảnh tượng đứt quãng trong đêm hôm đó.
Những ngày này, những hình ảnh đó thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu cô, cô rất muốn quên chúng đi nhưng lại không thể.
Một lúc sau, Đỗ Thanh Trần chủ động buông Vương Lăng Ảnh ra, kéo cô đứng dậy, sau đó đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại.
"Được rồi, không sao đâu!" Hắn nói.
Vương Lăng Ảnh nghi hoặc nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Đỗ Thanh Trần chỉ vào lỗ đạn trên tường sau lưng cô: “Chính em nhìn xem.”
Quay đầu lại, Vương Lăng Ảnh sợ tới mức da đầu tê dại.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tình tiết thường xuất hiện trong phim lại xảy ra với chính mình.
Có ai đó đang cố ám sát cô.