Về đến nhà, vợ chồng Vương Nguyên Luân đang tranh cãi gì đó, nhìn thấy hai người trở về, bọn họ lập tức câm miệng.
“Muộn thế này còn chưa trở về nấu cơm, Đỗ Thanh Trần, cậu không biết trong nhà còn có người chưa ăn cơm à?”
Mã Kim Phượng bắt đầu nã pháo.
Toàn sinh sự từ việc không đâu.
Đỗ Thanh Trần dở khóc dở cười.
“Trước kia bà không ăn cơm sao?”
“Ha, còn dám cãi, con gái, nhìn thấy chưa, đã ăn cơm mềm còn không có chút tự giác gì, việc nhà không làm, cả ngày không về nhà, nhà chúng ta không thể nuôi người rảnh rỗi, loại đàn ông này không ly hôn thì để làm gì?”
Mã Kim Phượng nắm không buông, lại bắt đầu công kích.
Đỗ Thanh Trần nhướng mày.
Vương Lăng Ảnh đau đầu nói: “Mẹ, đừng làm loạn nữa, có thể ngừng một chút được không, mẹ muốn ăn gì con gọi cơm hộp cho.”
“Bố mẹ đều ăn cơm ở ngoài rồi.”
Vương Nguyên Luân nói.
Mã Kim Phượng trừng mắt nhìn chồng.
Vương Lăng Ảnh buồn bực nói: “Vậy mẹ làm loạn gì vậy, hiện tại anh ấy có công việc, sau này hàng ngày sẽ đi làm bảo vệ ở công ty bọn con, cũng là tài xế của con.Con sẽ mời người về nấu cơm, cũng đừng lúc nào cũng trông cậy vào anh ấy, không được thì mời một quản gia về, con mệt mỏi lắm rồi."
Nói xong cô lên tầng về phòng.
Mã Kim Phượng oán giận vài câu rồi cũng lên tầng.
Đỗ Thanh Trần có chút phiền chán, chào hỏi Vương Nguyên Luân: “Ba, con đi nghỉ ngơi trước.”
“Được, đi nghỉ ngơi đi, mẹ con…”
Ông thở dài, sắc mặt phức tạp, không nói gì nữa.
Đỗ Thanh Trần biết Vương Nguyên Luân có ý gì.
Cả đời người đàn ông này trung hậu thành thật, ấn tượng về ông của Đỗ Thanh Trần rất tốt, cười nói: “Ba, ba yên tâm đi, đều là người một nhà, rất nhiều chuyện con không để bụng, dù sao hai người cũng là trưởng bối, thi thoảng phát tiết cơn tức một chút, về tình cảm có thể tha thứ, dù sao thì hai người cũng vì hạnh phúc của Lăng Ảnh, con hiểu.”
“Được rồi, con hiểu hết ba cũng không nói nhiều, chính con cố gắng lên, ba không đồng ý chuyện của các con nhưng cũng không phản đối.”
Vương Nguyên Luân nói.
Đỗ Thanh Trần gật đầu trở về phòng mình.
Khoanh chân ngồi trên giường, Đỗ Thanh Trần bắt đầu tu luyện.
Ba năm trước tu vi của hắn gần như bị phế, có rất nhiều vết thương trong cơ thể, mấy năm nay vết thương đỡ hơn nửa nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.
Một Giang Nam nho nhỏ hắn vẫn có thể đứng được.
Nhưng nghĩ đến việc trong ngoài nước có nhiều kẻ thù như vậy, Đỗ Thanh Trần luôn có cảm giác nguy hiểm.
Trước kia hắn coi mình là một người mồ côi nên không vướng bận gì.
Bây giờ đã lập gia đình, nếu không cố gắng tu luyện, tương lai kẻ thù tìm đến cửa, bản thân chết là chuyện nhỏ, không thể liên lụy Vương Lăng Ảnh.
Dù xuất phát từ đạo nghĩa hay từ cảm tình, hắn đều không cho phép Vương Lăng Ảnh gặp nguy hiểm.
Cốc cốc cốc…
Có người gõ cửa.
Đỗ Thanh Trần xuống mở cửa phòng, thấy Vương Lăng Ảnh đứng ở cửa, có chút ngạc nhiên.
“Sao vậy?”
“Đi vào rồi nói.”
Vương Lăng Ảnh đi vào đóng cửa phòng lại.
Đỗ Thanh Trần có chút khó hiểu không biết Vương Lăng Ảnh muốn làm gì.
“Còn chưa ngủ?”
Vương Lăng Ảnh nhìn khắp nơi, thuận miệng hỏi.
“Chưa.”
“Không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ?”
Vương Lăng Ảnh nói.
Đỗ Thanh Trần cười nói: “Có việc em cứ nói, vợ chồng không cần khách khí như vậy.”
“Chúng ta là vợ chồng giả.” Vương Lăng Ảnh nhắc nhở.
Đỗ Thanh Trần cười khổ: “Chúng ta cũng coi như là bạn đúng không, không cần khách khí.”
“Được, vậy tôi nói thẳng.”
“Mời nói.”
Vương Lăng Ảnh nói: “Ngày thường mẹ tôi có hơi lải nhải, nói chuyện hơi khó nghe, anh nhường nhịn một chút, được không?”
“Có thể, thật ra tôi cũng không để ý, tôi nhìn ra được bà ấy vẫn rất thương em, sở dĩ luôn muốn chúng ta ly hôn cũng vì thấy tôi không đủ ưu tú, có thể thông cảm.” Đỗ Thanh Trần nói.
“Anh thật sự nghĩ như vậy?” Vương Lăng Ảnh nhìn chằm chằm Đỗ Thanh Trần hỏi.
Đỗ Thanh Trần nói: “Thật sự.”
“Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.”
Vương Lăng Ảnh dời mắt sang chỗ khác, nói: “Ý của tôi là bình thường anh nhân nhượng bà ấy một chút, dù sao thì bà ấy cũng là mẹ tôi, có thể chứ?”
“Tôi biết làm vậy rất thiệt cho anh, tôi cũng có chút hiểu biết tính cách của anh, coi như vì tôi anh tôn trọng bà ấy một chút, nhường bà ấy một chút, có thể chứ? Nếu bà ấy làm không tốt chỗ nào, tôi xin lỗi anh trước.”
Vương Lăng Ảnh áy náy nói: “Hiện tại tôi đi làm rất mệt, lòng cũng rất mệt, tôi hy vọng mỗi ngày về nhà có thể nhẹ nhàng một chút, có một chút ấm áp.”
Đỗ Thanh Trần mềm lòng nói: “Được, tôi đồng ý với em.”
“Cảm ơn.”
Vương Lăng Ảnh có chút cảm động.
Cô biết Đỗ Thanh Trần đồng ý vì không muốn cô bị khó xử.
Với tính cách của Đỗ Thanh Trần, khẳng định trong lòng rất khó chịu.
“Tôi sẽ bồi thường cho anh.” Cô nói.
Hai mắt Đỗ Thanh Trần sáng rực.
Bồi thường?
Hắn bắt đầu suy nghĩ miên man.
Trong đầu hắn còn một ít ký ức về chuyện đêm đó, làm hắn vừa thèm thuồng vừa tiếc nuối.
Nếu có thể làm lại…
Dường như Vương Lăng Ảnh nhìn thấu suy nghĩ của Đỗ Thanh Trần, xụ mặt nói: “Anh đừng suy nghĩ vớ vẩn, ý tôi là lúc chúng ta ly hôn tôi sẽ cho anh một khoản tiền.”
Đỗ Thanh Trần cười không nói.
Cô hơi đỏ mặt, xoay người đi: “Ngủ ngon.”
Cô vội vàng về phòng, chỉ cảm thấy trái tim đập loạn xạ.
Cũng không biết tại sao mỗi lần ở chung với Đỗ Thanh Trần cô đều thấy khẩn trương, cũng thường nhớ đến đêm hôm đó.
“Con gái, con không sao chứ?”
Mã Kim Phượng đã đứng chờ sẵn, nhanh chóng hỏi.
“Con không sao, muộn rồi, con đi nghỉ ngơi.”
Vương Lăng Ảnh chạy trối chết.
“Con bé làm sao vậy?”
Mã Kim Phượng hỏi.
“Sao tôi biết được.”
“Sao lại đỏ mặt, không phải tên nhóc kia bắt nạt chứ?”
Mã Kim Phượng khẩn trương.
Vương Nguyên Luân nói: “Tiểu Đỗ không phải người như vậy, bà nghĩ nhiều rồi, hơn nữa bọn nó là vợ chồng, giữa vợ chồng làm gì có vấn đề gì?”
“Này, rốt cuộc ông có lập trường hay không, không lẽ ông không muốn trở lại nhà cũ?” Mã Kim Phượng mắng.
Vương Nguyên Luân không dám nói nữa.
…...
Hôm sau vẫn là Đỗ Thanh Trần làm bữa sáng.
Ăn cơm xong lái xe đưa Vương Lăng Ảnh đến công ty, Đỗ Thanh Trần đi vào phòng an ninh.
Phùng Binh đã chờ sẵn ở đó, vừa nhìn thấy hắn thì chửi.
“Đỗ Thanh Trần, sao ngày đầu đi làm đã dám về sớm!”
“Tôi về sớm? Không phải 5 giờ tan làm sao?” Đỗ Thanh Trần bình tĩnh hỏi.
Phùng Binh lạnh lùng nói: “Đó là công nhân bình thường, nhưng chúng ta là bảo vệ, phải trực ban đến 8 giờ tối mới có thể thay ca, cậu không biết sao?”
Đỗ Thanh Trần thật sự không biết, nhưng hắn cũng không quan tâm, nói: “Tôi thật sự không biết.”
“Trừ tiền thưởng tháng này, lần sau còn tái phạm sẽ bị sa thải.”
Phùng Bình nói xong xoay người rời đi.