• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Đỗ Thanh Trần thực sự rất ngạc nhiên.

Vốn tưởng rằng việc hắn đánh Hồ Hạo chắc chắn sẽ khiến Vương Lăng Ảnh tức giận, nhưng cuối cùng không những không tức giận, còn được phong làm đội trưởng…

Nếu Phùng Binh biết được, liệu hắn ta có tức chết hay không?

Hắn đột nhiên rất muốn nhìn biểu cảm của Phùng Binh sau khi biết kết quả.

Chắc chắn sẽ rất thú vị!

"Không còn việc gì nữa, thì tôi đi xuống trước, à, tối nay đừng tăng ca, tôi về chuẩn bị đồ ăn ngon cho em."

Đỗ Thanh Trần mỉm cười.

Nhìn thấy nụ cười của hắn, Vương Lăng Ảnh đã ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Tôi đã hẹn với Tiểu Đồng tối nay cùng nhau đi ăn xiên que, hay là anh về nhà trước đi.”

"Tôi cũng rất lâu rồi không ăn xiên que, dẫn tôi theo cùng đi."

Đỗ Thanh Trần cười tủm tỉm nói.

Vương Lăng Ảnh đương nhiên biết Đỗ Thanh Thần lo lắng cho sự an toàn của cô, vốn là muốn đồng ý, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Đỗ Thanh Trần, cô liền nói thẳng: “Không được, khi nào xong tôi sẽ gọi cho anh, anh đi xuống trước đi, tôi phải làm việc rồi."

Nói xong, cô thật sự không nhìn Đỗ Thanh Trần nữa, tập trung xem hợp đồng trong tay.

Đỗ Thanh Trần không còn cách nào khác là phải ra ngoài.

Vương Lăng Ảnh đứng dậy sau bàn làm việc, nhìn về phía cửa, im lặng một lát, sau đó nhìn vết đạn sau bức tường, cô cẩn thận kéo rèm lại cho thật kín, sau đó mới gọi điện thoại đi ra ngoài.

"Đổi cho tôi một văn phòng mới."

...

Phùng Binh đang mắng Ngũ Ba và Trương Khuê trong phòng bảo vệ.

“Thấy rồi đúng không, tên họ Đỗ kia là một bài học, nếu có ai không nghe lời mà dám về sớm thì cậu ta chính là một tấm gương, đội bảo vệ không chứa được hắn, tôi cũng không chịu nổi hắn.”

Đỗ Thanh Trần từ bên ngoài đi vào, cười nói: "Anh không chịu nổi ai? Tôi sao?"

Phùng Binh giật mình, nhưng nghĩ đến Đỗ Thanh Trần đã sắp bị sa thải, nên hắn ta cũng không quá sợ hãi, vẫn giữ khoảng cách an toàn, cười lạnh nói: “Đúng vậy, tôi đang nói cậu đó, sao cậu còn chưa đi xử lý thủ tục từ chức? Còn ăn vạ ở đây làm gì! Bây giờ hối hận cũng chẳng ích gì, cầu xin tôi cũng không được, một tên liều lĩnh như cậu, nếu còn ở lại đội bảo vệ, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra rắc rối lớn, tốt nhất là rời đi càng sớm càng tốt!"

“Ai nói tôi sắp bị sa thải?” Đỗ Thanh Trần thản nhiên ngồi xuống một bên, đưa thuốc lá cho Ngũ Ba và Trương Khuê, sau đó phun một hơi thuốc.

"Cái gì? Sếp Vương không sa thải cậu sao?"

Phùng Binh sửng sốt.

“Đúng là sẽ có người bị sa thải, nhưng đáng tiếc người đó không phải là tôi”.

Đỗ Thanh Trần vừa dứt lời, bên ngoài đã có một người phụ nữ trung niên đi vào.

“Phùng Binh, sao điện thoại của cậu không liên lạc được?”

Đây là Lưu Á Linh - Giám đốc phòng nhân sự.

"Giám đốc Lưu, sao chị lại trực tiếp đến đây, tối hôm qua tôi quên sạc pin, điện thoại di động của tôi để ở văn phòng sạc pin, chị tìm tôi có việc gì sao, có phải muốn sa thải Đỗ Thanh Trần hay không?" Phùng Binh nói với nụ cười nịnh nọt.

Lưu Á Linh xụ mặt nói: "Sa thải cậu ta? Tại sao phải sa thải cậu ta? Tôi tới đây để thông báo với cậu, cậu lập tức đến phòng nhân sự để làm thủ tục từ chức, sẵn tiện nhận lương, cậu bị sa thải rồi."

Phụt…

Phùng Binh suýt nữa ngã xuống.

Chính hắn ta đã bị sa thải?

Không đúng, không phải Đỗ Thanh Trần mới là người bị sa thải sao?

Ngũ Ba và Trương Khuê ở một bên cũng rất ngạc nhiên, hoàn toàn há hốc mồm.

"Giám đốc Lưu, chị có nhầm lẫn gì hay không?"

Phùng Binh lắp bắp, trán hắn ta đổ đầy mồ hôi, vô cùng sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK