• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm Thần cau mày nhìn về phía người nọ, người này tên là Kiếm Tam Nguyên, cháu trai của Tam trưởng lão Kiếm phủ.

“Hừ, ngươi có thể đến, tại sao ta lại không thể? Không phải chuyện ngươi nên quản.”

Kiếm Thần thản nhiên mở miệng nói.

Sau đó hắn đi về phía quầy, Kiếm Tam Nguyên không ngờ rằng Kiếm Thần lại cãi lại hắn ta, sửng sốt trong giây lát.

“Ngươi còn dám cãi lại ta, đúng là muốn chết mà.” Kiếm Tam Nguyên nhìn về phía bóng lưng của Kiếm Thần, di chuyển cơ thể, đánh ra một quyền về phía Kiếm Thần.

Kiếm Thần cảm nhận được chuyển động phía sau, đang định ra tay, nhưng sau lưng Kiếm Thần lại xuất hiện một bóng người, người này dùng một chưởng đánh Kiếm Tam Nguyên phải lùi lại.

“Kiếm tam thiếu, chỗ này là Đan Các, không phải Kiếm phủ của ngươi.”

Người vừa xuất hiện nhìn Kiếm Tam Nguyên, thản nhiên lên tiếng.

“Hóa ra là chưởng quỹ của Hồng Trần Đan Các, Mạc Hồng Nhan đích thân ra tay.”

Mọi người xung quanh nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Kiếm Thần nhìn vị nữ tử đang đứng trước mặt, trên người nàng ta là bộ váy dài màu trắng, nhìn từ phía sau cũng có thể cảm nhận được dáng người yêu kiều của nàng ta, một mùi thơm thoang thoảng bay tới, Kiếm Thần vội vàng bình tĩnh lại.

“Hừ.”

Sau khi Kiếm Tam Nguyên nhìn thấy Mạc Hồng Nhan, vẻ mặt hắn ta tối sầm lại, sau đó hắn ta nhìn về phía Kiếm Thần, hừ lạnh một tiếng rồi dẫn theo thiếu nữ thanh tú bên cạnh xoay người rời đi.

“Đa tạ Mạc chưởng quỹ ra tay.”

Kiếm Thần cảm ơn Mạc Hồng Nhan.

Lúc này Mạc Hồng Nhan cũng xoay người lại nhìn Kiếm Thần, lúc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đó, Kiếm Thần lập tức ngẩn người tại chỗ.

“Cho dù ta không ra tay, ngươi cũng có thể giải quyết được.”

Mạc Hồng Nhan nhìn Kiếm Thần, giọng điệu mang theo ẩn ý sâu xa.

Kiếm Thần mỉm cười không nói gì, sau đó hắn lấy tờ giấy đã được chuẩn bị trước ra đưa cho Mạc Hồng Nhan, trong đó ghi đầy tên các dược liệu, hắn nói với nàng ta:

“Mạc chưởng quỹ, ta cần mua những dược liệu này. Còn nữa, không biết chỗ này của các ngươi có bán lò luyện đan không?”

Mạc Hồng Nhan nghe thấy Kiếm Thần nói như vậy thì nhìn về phía hắn, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

...

Nửa canh giờ sau, Kiếm Thần rời khỏi Đan Các.

Mạc Hồng Nhan nhìn theo bóng lưng của Kiếm Thần với vẻ mặt suy tư.

“Chưởng quỹ, vị thiếu chủ phế vật này của Kiếm phủ mua nhiều linh dược như vậy, trong đó đều là linh dược có cấp bậc cao cho đến cấp ba cực phẩm, hơn nữa còn mua lò luyện đan có giá gần trăm vạn tiền vàng, hắn lấy đâu ra nhiều tiền vàng như vậy? Chẳng lẽ hắn là Đan sư bậc ba? Không thể nào, không phải nói hắn đã mất hết tu vi từ nửa năm trước rồi sao?”

Một thiếu nữ đứng bên cạnh Mạc Hồng Nhan nhìn theo bóng lưng của Kiếm Thần, hỏi với vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Ngươi không hiểu, vị thiếu chủ này của Kiếm phủ không phải người đơn giản giống như ngươi nghĩ.” Mạc Hồng Nhan khẽ cười nói.

Sau đó, hắn trở về Kiếm phủ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Hừ, Kiếm Thần, ngươi đứng lại cho ta!”

Vừa bước vào Kiếm phủ, một tiếng quát chói tai đã vang lên ở bên cạnh, Kiếm Thần nhìn về phía đó, chỉ thấy Kiếm Tam Nguyên đang dùng vẻ mặt lạnh lùng nham hiểm nhìn hắn.

“Tên phế vật như ngươi lại có tiền mua đan dược, có phải gia chủ lại tham ô tiền quỹ của gia tộc cho ngươi dùng không? Hừ, lần này ta bắt được tận tay, ta thật sự muốn xem thử vị trí gia chủ của ông ta còn có thể ngồi vững được hay không.”

Kiếm Tam Nguyên liếc nhìn gói hàng trong tay Kiếm Thần, nhe răng cười.

Nghe thấy như vậy, Kiếm Thần nhướng mày, sau đó thản nhiên lướt qua người Kiếm Tam Nguyên, đi vào bên trong nội viện.

“Thế nào? Bị ta vạch trần rồi muốn bỏ chạy à? Ngươi chạy đi đâu? Giao những thứ trong tay ra đây, đây là đồ của gia tộc, một tên phế vật như ngươi không có tư cách để dùng.”

Kiếm Tam Nguyên di chuyển cơ thể, trực tiếp chắn trước mặt Kiếm Thần, sau đó vươn tay đến giật lấy gói hàng trong tay Kiếm Thần.

“Kiếm Tam Nguyên, ngươi đang làm gì vậy?”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng quát khẽ.

Sau khi Kiếm Tam Nguyên nghe thấy giọng nói này thì lập tức rùng mình rồi nhìn về phía cửa.

Kiếm Thần cũng nhìn ra ngoài cửa, chỉ trông thấy một thiếu nữ xinh đẹp thanh tú đang đứng ngoài cửa, nàng ấy mặc áo choàng màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa, trong tay đang cầm một thanh đao dài.

Lúc này, thiếu nữ đang nhìn Kiếm Tam Nguyên với vẻ mặt đầy sát khí.

“Kiếm Thanh Vũ, ngươi... ngươi trở về từ lúc nào thế?”

Kiếm Tam Nguyên nhìn thấy Kiếm Thanh Vũ ở cửa, sắc mặt có hơi tái nhợt, sau đó hắn ta thu tay lại, hỏi Kiếm Thanh Vũ.

“Tiểu Thần, đệ không sao chứ?”

Kiếm Thanh Vũ liếc nhìn Kiếm Tam Nguyên, sau đó đi đến bên cạnh Kiếm Thần, lên tiếng hỏi với vẻ mặt thân thiết.

Kiếm Thần khẽ mỉm cười, nhìn lướt qua Kiếm Tam Nguyên, rồi lắc đầu với Kiếm Thanh Vũ.

“Đường tỷ, sao tỷ lại từ Tứ Tượng học cung trở về rồi? Là vì để tham dự đại hội gia tộc tháng sau sao?” Kiếm Thần nhìn thiếu nữ trần ngập khí thế anh hùng trước mặt, lên tiếng hỏi.

Kiếm Thanh Vũ gật đầu, rồi nhìn về phía Kiếm Tam Nguyên.

Kiếm Tam Nguyên cảm nhận được ánh mắt của Kiếm Thanh Vũ, toàn thân run lên, sau đó lùi lại vài bước, hắn ta lại nhìn về phía Kiếm Thần, hung hăng mở miệng.

“Ngươi có thể bảo vệ hắn nhất thời, thì có thể bảo vệ được hắn cả đời sao? Một tên phế vật mất hết tu vi, đại hội gia tộc một tháng sau, ha ha...” Nói xong, Kiếm Tam Nguyên xoay người rời đi.

Từ trước đến nay hắn ta luôn bị Kiếm Thần trấn áp trong Kiếm phủ, bây giờ biết chuyện Kiếm Thần đã mất hết tu vi, hắn ta đương nhiên muốn nhân cơ hội này để làm nhục Kiếm Thần.

“Tiểu Thần, đừng sợ, trong một tháng này ta sẽ bảo vệ đệ, ta đi gặp cha nương trước đã, tối nay sẽ đi tìm đệ và Thanh Hồng tỷ.”

Kiếm Thanh Vũ nhìn bóng lưng Kiếm Tam Nguyên, rồi vỗ nhẹ lên vai Kiếm Thần.

Sau đó rời đi với tâm trạng lo lắng không yên.

Kiếm Thần nhìn theo bóng dáng của Kiếm Thanh Vũ, trong lòng có chút ấm áp.

Kiếm Thanh Vũ là con gái của Tứ trưởng lão Kiếm Nam Sơn, quan hệ với Kiếm Thanh Hồng rất tốt, đương nhiên cũng vô cùng yêu thương Kiếm Thần.

...

Bên trong Càn Khôn Châu.

“Long Hổ Quyền, võ kỹ linh cấp trung phẩm, Lưu Tinh kiếm quyết, kiếm pháp linh cấp trung phẩm, hai thứ này đi.”

Sau khi Kiếm Thần chọn ra hai môn võ kỹ dựa theo trí nhớ của mình, hắn bắt đầu lĩnh hội.

Nửa canh giờ sau, Kiếm Thần mở mắt ra.

“Vậy mà ta lại chỉ cần dùng nửa canh giờ đã lĩnh hội thành công hai môn võ kỹ linh cấp trung phẩm này.”

Kiếm Thần tự lẩm bẩm.

“Như vậy thì có gì kỳ quái? Đây vốn là của ngươi, ngươi chỉ cần dung hợp ký ức mà thôi.”

Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Linh Nhi vang lên bên tai Kiếm Thần.

Kiếm Thần khẽ gật đầu, sau đó lấy lò luyện đan và phần lớn linh dược mua được ở Hồng Trần Đan Các ra.

Nhìn số linh dược trước mặt, Kiếm Thần tự lẩm bẩm.

Sau đó Kiếm Thần khoanh chân ngồi xuống, huyền lực trong cơ thể lưu chuyển, một lát sau, Kiếm Thần duỗi tay ra, một ngọn lửa màu trắng bạc bốc lên trong lòng bàn tay.

Nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay, Kiếm Thần vung tay lên, ngọn lửa bay về phía đáy lò luyện đan.

“Phừng.”

Sau khi ngọn lửa tiến vào lò luyện đan thì lập tức bốc cháy, sau đó huyền lực trong cơ thể Kiếm Thần trào ra, liên tục duy trì ngọn lửa.

Làm xong việc này, Kiếm Thần vung tay lên, đem linh dược đã chuẩn bị sẵn bên cạnh bỏ vào lò luyện đan, sau đó thầm niệm trong lòng, khống chế linh thức trào ra ngoài.

Linh thức bao bọc quanh lò luyện đan, hắn khống chế linh dược, bắt đầu loại bỏ cái xấu giữ lại cái tốt, thời gian cứ vậy chậm rãi trôi qua.

Tinh luyện, dung hợp, ngưng đan.

Chưa đầy một khắc sau, một mùi hương của đan dược bay ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK