"Kiếm Thần, tự ngươi suy nghĩ cho kỹ càng đi. Ngươi muốn thuốc giải này cứu mạng phụ thân ngươi, hay là muốn Linh Lung Kiếm Tâm trong cơ thể ngươi."
Kiếm Thần nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt với đôi mắt đỏ như máu, nhìn bình ngọc trong tay nàng ta, hắn nắm chặt hai tay, một vệt máu từ từ chảy ra khỏi lòng bàn tay.
Cô gái này tên là Vân Thiến, đại tiểu thư của nhà họ Vân ở thành Thiên Tuyết, đồng thời là vị hôn thê của Kiếm Thần.
Vân Thiến là cành vàng lá ngọc, nàng ta vào Phá Kiếm Môn tu hành từ năm tám tuổi, hiện tại đã trở thành đệ tử nòng cốt của Phá Kiếm Tông. Nghe nói nàng ta còn là đệ tử thân truyền của một vị thái thượng trưởng lão.
Khi Vân Thiến trở lại lần này, Kiếm Thần còn tưởng nàng ta vì chuyện thành hôn, nhưng không ngờ Vân Thiến lại hạ độc Kiếm Nam Thiên, bây giờ đang đe dọa hắn giao ra Linh Lung Kiếm Tâm trong cơ thể mình.
"Tại sao?" Kiếm Thần nhìn Vân Thiến, khẽ quát.
Lúc này, Vân Thiến nhìn Kiếm Thần, cười khẩy nói.
"Tại sao? Ngươi sẽ không cho rằng ta thực sự yêu ngươi đấy chứ? Thanh mai trúc mã? Ha ha, nếu không phải Linh Lung Kiếm Tâm của ngươi phải đến năm năm sau mới kích hoạt, ngươi cho rằng ta sẽ đợi đến bây giờ à?"
Kiếm Thần nghe xong, nhìn Vân Thiến, thân thể khẽ run lên, hai mắt đỏ ngầu.
"Còn chưa động thủ? Xem ra ngươi đã có lựa chọn?"
Sau đó huyền lực trong cơ thể Vân Thiến khẽ động, Kiếm Thần nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng hét lên.
"Dừng lại, ta cho."
Vân Thiến nghe xong, trong nháy mắt phân tán huyền lực trong tay, sau đó nhìn về phía Kiếm Thần với ánh mắt rực lửa.
Kiếm Thần giơ tay phải lên.
"Phập."
Huyền lực trong tay phải bắt đầu dâng trào, đâm thẳng vào ngực.
Sau đó, huyền lực tuôn ra, bao lấy Linh Lung Kiếm Tâm trong lồng ngực, chậm rãi lấy Linh Lung Kiếm Tâm ra. Khi Linh Lung Kiếm Tâm được lấy ra, sắc mặt Kiếm Thần tái nhợt.
Còn Vân Thiến nhìn Linh Lung Kiếm Tâm đang tản ra huyết quang trong tay Kiếm Thần, sự tham lam trong mắt nàng ta không thể diễn tả bằng lời.
Vân Thiến vung tay lên, Linh Lung Kiếm Tâm kia lập tức bay về phía tay nàng ta.
"Chín năm, ta đã đợi chín năm rồi, chỉ chờ ngày ngươi mười sáu tuổi, Linh Lung Kiếm Tâm hình thành viên mãn. Bây giờ, Linh Lung Kiếm Tâm này rốt cuộc cũng là của ta. Có Linh Lung Kiếm Tâm này, ta nhất định có thể trở thành đệ nhất thiên kiêu của Phá Kiếm Tông, được vào Trung Châu Kiếm Các, ha ha ha."
Vân Thiến cầm Linh Lung Kiếm Tâm trong tay, nở nụ cười điên cuồng.
Cuối cùng, Vân Thiến nhìn về phía Kiếm Thần, vung tay ném bình ngọc cho Kiếm Thần.
Kiếm Thần run rẩy đưa tay ra cầm bình ngọc lên.
Vân Thiến nhìn dáng vẻ của Kiếm Thần lúc này, trên mặt không có một tia thương hại.
"Không có Linh Lung Kiếm Tâm, ngươi sẽ không sống được quá ba canh giờ. Hãy tận dụng tốt ba canh giờ cuối cùng này đi."
Vân Thiến nhìn Kiếm Thần, cười khẩy nói, sau đó thân hình khẽ động, phi thân rời đi.
Kiếm Thần nhìn bóng lưng của Vân Thiến, ánh mắt lộ ra vẻ phẫn hận.
"Phụt."
Kiếm Thần phun ra một ngụm máu. Lúc này, huyền lực trong cơ thể Kiếm Thần không ngừng dâng trào lên lồng ngực. Theo Linh Lung Kiếm Tâm rời khỏi cơ thể, lúc này Kiếm Thần chỉ đành dựa vào tu vi Thiên Cương Cảnh đỉnh phong mà gắng gượng.
Kiếm Thần run rẩy đứng lên, đi xuống núi.
Hơn hai canh giờ sau, Kiếm Thần trở lại Kiếm phủ.
"Thiếu chủ đã về."
Sau khi Kiếm Thần trở về, mọi người trong Kiếm phủ vội vàng báo tin cho nhau.
Kiếm Thần trở lại tiểu viện.
"Vô Khuyết, ngươi đã về rồi. Tìm được thuốc giải chưa? Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt khó coi thế?"
Đi vào trong tiểu viện, Kiếm Thanh Hồng nhìn Kiếm Thần đang vội vàng chạy tới.
"Tỷ, đây là thuốc giải, mau đưa cho phụ thân đi."
Hai mắt Kiếm Thanh Hồng sáng lên khi nhìn thấy bình ngọc, sau đó cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp cầm lấy, đi vào trong phòng.
Kiếm Thần nhìn bóng lưng của Kiếm Thanh Hồng, đôi mắt dần dần mờ đi.
"Thình thịch."
...
Có hơn mười vị trưởng lão của Kiếm phủ ngồi trong đại điện của Kiếm phủ. Ngồi ở trung tâm là gia chủ đương thời của Kiếm phủ, cũng chính là phụ thân của Kiếm Thần, Kiếm Nam Thiên.
Hiện tại Kiếm Nam Thiên đã uống thuốc giải do Kiếm Thần mang về, đã sớm bình phục lại.
"Gia chủ, ta đề nghị huỷ bỏ chức vị thiếu chủ của Kiếm Thần. Giờ đây Vân phủ đã tới cửa từ hôn, ta nghĩ một phế vật đã không còn đủ tư cách làm thiếu chủ của Kiếm phủ chúng ta."
Một ông lão lớn tuổi liếc nhìn mọi người, sau đó liếc nhìn Kiếm Nam Thiên, nhàn nhạt nói.
"Không sai, Đại trưởng lão nói có lý, ta tán thành."
"Tán thành."
"Tán thành."
...
Sau khi người đứng đầu Kiếm Nam Thiên nghe những lời này thì sắc mặt âm trầm như nước, hai tay nắm chặt ghế, tạo ra một chưởng ấn thật sâu.
Còn Kiếm Thần lúc này đang đứng ngoài cửa, có thể nghe rõ ràng tình hình trong điện.
Vẻ mặt Kiếm Thần không hề thay đổi, nhưng hai tay trong ống tay áo lại nắm chặt.
Hắn, Kiếm Thần, từ khi sinh ra đã là con cưng của trời. Ngày hắn sinh ra kèm theo dị tượng trời đất, kiếm ý trải rộng ngàn dặm chung quanh thành Thiên Tuyết.
Nhưng dị tượng tới nhanh đi cũng nhanh, trong người Kiếm Thần có chứa Linh Lung Kiếm Tâm, chỉ có Kiếm Nam Thiên biết được, mẫu thân của hắn đã bị kiếm khí vô tận phản phệ mà chết vào ngày Kiếm Thần được sinh ra.
Bởi vì ngày Kiếm Thần được sinh ra đi kèm với dị tượng trời giáng, gia chủ nhà họ Vân của thành Thiên Tuyết, cũng là huynh đệ kết nghĩa của Kiếm Nam Thiên, đã định ra hôn ước cho Kiếm Thần và Vân Thiến.
Hai người lớn lên cùng nhau, Kiếm Thần đã kể cho Vân Thiến bí mật của mình.
Một năm trước, Linh Lung Kiếm Tâm của Kiếm Thần đã bị Vân Thiến cướp đi, Kiếm Thần vốn tưởng mình chắc chắn sẽ chết, không ngờ sau khi hôn mê ba ngày, hắn bỗng sống sót một cách đáng kinh ngạc.
Hơn nữa, sau khi Kiếm Thần tỉnh lại, vết thương trên ngực đã biến mất, trái tim chân chính ban đầu được thay thế bằng một hạt châu đen, song hiện tại tu vi Thiên Cương viên mãn của Kiếm Thần đã biến mất.
Hạt châu đen huyền bí kia đã xuất hiện trong đan điền của Kiếm Thần, nhưng Kiếm Thần không biết nó là gì. Ngoài hạt châu đen ra, trong đan điền còn có một thanh kiếm gãy.
Đến giờ, hắn chưa từng nói với người khác về chuyện này.
“Trừ chuyện này ra, gia chủ, tuổi của Thanh Hồng cũng không còn nhỏ nữa. Nhị thiếu gia của Vân phủ có tình ý với Thanh Hồng, hơn nữa Vân phủ cũng có ý định kết thông gia. Ba ngày nữa để Thanh Hồng gả qua đi. Dù sao Thanh Hồng cũng không phải là con ruột của ngươi."
Đại trưởng lão trong đại điện lại lên tiếng.
Kiếm Nam Thiên lộ ra vẻ mặt tức giận, khí tức không ngừng dâng trào, ánh mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Đại trưởng lão.
Phải biết rằng hiện tại Vân phủ vừa tới hủy hôn, thế mà Đại trưởng lão lại một lần nữa đề nghị Thanh Hồng gả đi.
Kiếm Thần không nói cho Kiếm Nam Thiên biết Linh Lung Kiếm Tâm của mình đã bị Vân Thiến lấy đi, bởi vì hắn biết Vân Thiến hiện tại không phải là người mà Kiếm phủ có thể đắc tội.
Nếu Kiếm Nam Thiên đến Vân phủ trong cơn tức giận, kết cục có thể tưởng tượng được.
Kiếm Thần nghe được lời nói của Đại trưởng lão, sắc mặt tối sầm, sau đó đẩy cửa đi vào, vẻ mặt hung ác nhìn về phía Đại trưởng lão rồi nói lớn.
"Ta không đồng ý."
Mọi người nhìn ra ngoài đại điện, khi đám Đại trưởng lão nhìn thấy người tới, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
"Vô Khuyết, Thanh Hồng là phàm nữ, gia tộc nuôi nấng nàng ta nhiều năm như vậy, đến lúc nàng ta phải báo đáp gia tộc rồi. Kiếm phủ chúng ta không nuôi phế vật."
Nói xong, Đại trưởng lão còn cố ý liếc hắn một cái.
"Hơn nữa, Vô Khuyết, từ nay về sau ngươi không còn là thiếu chủ Kiếm phủ nữa, đại điện này không phải là nơi ngươi có thể tới. Người đâu, đến đưa Kiếm Thần ra ngoài đi."
Đại trưởng lão nhìn Kiếm Thần, hét lớn với bên ngoài.
Sau đó có hai người từ ngoài điện đi vào, áp giải Kiếm Thần ra ngoài.
"Rầm."
"Làm càn! Đại trưởng lão, hiện tại Kiếm Nam Thiên ta vẫn là gia chủ của Kiếm phủ. Ở Kiếm phủ, ta vẫn có tiếng nói cuối cùng, không đến lượt ngươi ra lệnh trong đại hội gia tộc đâu."
Kiếm Nam Thiên vỗ lên bàn một cái, đùng đùng tức giận, khí thế Phá Hư hậu kỳ bộc phát.
Các trưởng lão ở bên dưới đều im lặng, trong khi Đại trưởng lão thì sa sầm nét mặt, nhưng cũng không lên tiếng nữa.
"Vô Khuyết, con lui xuống trước đi." Kiếm Nam Thiên nhìn Kiếm Thần, phất tay với Kiếm Thần.
Kiếm Thần nhìn về phía Kiếm Nam Thiên, nắm chặt tay với vẻ mặt tức giận, nhưng hắn vẫn lựa chọn quay người bỏ đi.
"Vân Thiến, nếu như ta có thể bình phục, dù có lên trời xuống đất ta cũng phải khiến ngươi trả lại gấp trăm lần ngàn lần." Kiếm Thần mang theo vẻ mặt u ám đi trên đường, trong lòng gầm lên.
Nếu không phải tại Vân Thiến, hắn đã không mất đi tu vi, phụ thân cũng sẽ không bị động như vậy, tỷ tỷ cũng sẽ không bị ép gả. Nghĩ tới đây, sắc mặt Kiếm Thần càng thêm dữ tợn.
"Uầy uầy, đây không phải là thiếu chủ phế vật của Kiếm phủ sao? Ồ, không, chẳng mấy chốc sẽ là em vợ của ta rồi. Em vợ cứ chờ tỷ của ngươi trở thành người phụ nữ của ta, đến lúc đó ta sẽ bảo vệ ngươi nhé."
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau Kiếm Thần.
Kiếm Thần không quay người lại cũng biết người đến là ai. Đó là Vân Dị, nhị công tử của Vân phủ, cũng là đường đệ của Vân Thiến.
Kiếm Thần im lặng không nói gì, cứ đi về một hướng.
"Đừng vội rời đi chứ. Tỷ của ngươi tuy là phàm nhân, cả đời cũng không thể tu luyện, nhưng vì dung nhan tuyệt thế kia của nàng ấy, ta cũng sẽ đối xử tốt với nàng ấy."
Vân Dị nhìn bóng lưng của Kiếm Thần, lạnh lùng nói thêm.
"Câm miệng."
Kiếm Thần không thể chịu đựng được nữa, lao về phía Vân Dị như một kẻ điên.
"Bịch."
Nhưng hiện tại Kiếm Thần không có tu vi, làm sao có thể là đối thủ của một Ngưng Khí Cảnh đỉnh phong như Vân Dị, lập tức bị Vân Dị đá ra ngoài.
"Phụt."
Kiếm Thần phun ra một ngụm máu.
Vân Dị nhìn Kiếm Thần, cười hung ác nói: “Một phế vật mà thôi, ngươi cho rằng mình vẫn là thiên tài tuyệt thế trước kia sao? Bây giờ ngươi chỉ là kẻ phế vật, thế mà còn muốn động tay với ta. Hôm nay tâm trạng của ta rất tốt, tạm tha cho ngươi đấy. Chờ ta cưới tỷ của ngươi, chúng ta còn nhiều thời gian lắm.”
Sau đó Vân Dị quay người rời đi, những hộ vệ xung quanh nhìn Kiếm Thần với ánh mắt thương hại, nhưng không có ai tiến tới giúp đỡ.