• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm Thần nhìn Kiều Phong, khẽ mỉm cười lắc đầu, hắn đã nhận ra thực lực của Kiều Phong, tuy không đến nỗi nào nhưng hắn ta hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

Kiếm Thần thi triển Lưu Tinh Bộ, hóa thành từng tàn ảnh, đi về phía Kiều Phong. Lưu Tinh Bộ là võ kỹ thân pháp Kiếm Thần mới tu luyện trong nửa tháng này. Phẩm cấp đã đạt đến linh cấp trung phẩm, khoảng thời gian này Kiếm Thần đã đã tu luyện đến tiểu thành.

Tốc độ đã có thể đạt đến một giây hai mươi mét.

Sắc mặt của Kiều Phong lập tức thay đổi khi nhìn thấy tốc độ của Kiếm Thần, sau đó hắn ta lập tức vung chưởng đánh về phía Kiếm Thần.

Kiếm Thần tiện tay đánh ra một chưởng.

“Ầm.”

Kiều Phong bị đánh bay thẳng ra khỏi lôi đài, sau đó biến mất trên đấu trường.

“Rào rào….”

Kiếm Thần đánh bại Kiều Phong bằng một chưởng, người bên ngoài theo dõi trận chiến lập tức sôi trào.

“Sao có thể như vậy được, sao Kiều Phong lại có thể bị Kiếm Thần đánh bại bằng một chưởng, chắc chắn là có ẩn tình, ta không tin.”

“Đúng vậy, có phải điện Chiến Thần cố tình lừa tiền của bọn ta hay không đấy.”

“Tu vi của Kiều Phong đã đạt đến Ngưng Khí đỉnh phong, thật ra thực lực gần kề Thiên Cương cấp một, thắng mười chín lần liên tiếp, sao có thể thua trong tay Kiếm Thần được chứ.”

Mọi người xôn xao giận giữ gào thét, cả quảng trường đều ầm ĩ.

“Chư vị, thực lực của Kiếm Thần, điện Chiến Thần ta có thể đứng ra làm chứng, không hề có bất cứ thiên vị gì. Điện Chiến Thần ta đã được thành lập mấy trăm ngàn năm, xin mọi người vui lòng nói năng cẩn thận, nếu không đừng trách bọn ta trở mặt vô tình.”

Lúc này, một giọng nói già nua vang lên từ trong hư không, giọng nói tràn đầy uy nghiêm, khi giọng nói này xuất hiện, có một luồng sức ép mạnh mẽ cũng bao trùm không trung.

Mọi người ngay lập tức im lặng, tuy bọn họ hơi tức giận vì thua tiền nhưng lúc này trong lòng họ cũng hiểu ra, có điều không muốn chấp nhận mà thôi.

Lúc này vẻ mặt Kiếm Thanh Vũ tràn đầy phấn khích, nàng ấy cầm thẻ vàng trong tay thấp giọng nói.

“Hai chục ngàn tiền vàng, một được ba, ha ha, Tiểu Thần lợi hại quá.”

Lúc này, Kiếm Thần lại không biết tình hình ở bên ngoài ra sao, hắn vẫn đang đứng trong đấu trường.

“Tiếp tục so đấu hay là rời đi.”

Giọng nói vang lên từ trong hư không.

“Tiếp tục.” Kiếm Thần lạnh lùng lên tiếng.

Ngay khi Kiếm Thần vừa dứt lời, một bóng dáng xuất hiện.

Kiếm Thần khẽ lắc đầu khi nhìn thấy người trước mặt mình, sau đó hắn thi triển Lưu Tinh Bộ, hóa thành từng tàn ảnh, vẫn thẳng thừng đánh người đó ra khỏi chiến đài với một chưởng.

Sau đó Kiếm Thần cứ thắng liên tiếp, chớp mắt đã thắng mười lần liên tục, mỗi một trận Kiếm Thần đều chỉ vung một chưởng.

“Kiếm Thần, Kiếm Thần…”

“Ôi, lại thắng rồi, ta phát tài rồi.”

….

Lúc này, rất nhiều võ giả bên ngoài đều nhìn Kiếm Thần trong quang kính với vẻ mặt điên cuồng, ngay cả Kiếm Thanh Vũ cũng vậy.

Bây giờ tiền vàng trong tay Kiếm Thanh Vũ đã đạt đến năm chục ngàn, nàng ấy đã thắng bốn mươi lăm ngàn tiền vàng.

Cũng bởi vì Kiếm Thần mà lúc này mọi người trong quảng trường đã chuyển lỗ thành lãi.

“Cái gì? Ngươi nói Kiếm Thần đến đấu trường sao?”

Đúng vào lúc này, trên đại điện Vân phủ, một người đàn ông trung niên đang báo cáo tình hình của Kiếm Thần với Đại trưởng lão Vân phủ.

“Được lắm, ta cứ tưởng rằng hắn ta sẽ không rời khỏi Kiếm phủ một bước, nếu hắn ta dám đến đấu trường, vậy thì hãy trừ khử hắn ta một cách đường đường chính chính, ngươi lập tức đi sắp xếp người đi.”

Đại trưởng lão Vân phủ lạnh lùng ra lệnh với người đó.

Mặc dù Vân Dị đã tiếp nhận chiến thư nhưng vị Đại trưởng lão Vân phủ Vân Uyên không muốn dồn báu vật của mình cho Vân Dị.

Ngoại trừ Vân phủ, lúc này Đại trưởng lão Kiếm phủ cũng đã nhận được tin, cũng đồng thời bắt đầu sắp xếp người chuẩn bị trừ khử Kiếm Thần.

Sau nửa canh giờ sau, Kiếm Thần đã thắng mười bảy lần tiên tiếp.

Những đối thủ sau đó đều mạnh hơn một chút, người mạnh nhất thì Kiếm Thần phải mất năm chiêu mới có thể đánh bại người đó.

Lúc này, võ giả bên ngoài nhìn Kiếm Thần với ánh mắt như nhìn gà đẻ trứng vàng, bọn họ đều mong chờ Kiếm Thần cứ tiếp tục thắng.

Tuy nhiên, lúc này trong đấu trường, đối thủ tiếp theo của Kiếm Thần lại khiến mọi người kinh hãi.

“Vậy mà lại là Huyết Phủ Cuồng Ma, sao lại là hắn ta. Nguy rồi, hắn ta là cao thủ thắng năm mươi lần liên tiếp, thực lực đã có thể so với Thiên Cương cấp một trung kỳ. Mấy ngày trước hắn ta nhờ vào búa huyết trong tay chém một vị thiên kiêu thực lực có thể so với Thiên Cương cấp một sơ kỳ.”

“Kiếm Thần trụ vững nhé, ta đã đặt cược toàn bộ tài sản của mình vào ngươi đấy.”

Lúc này khi Kiếm Thanh Vũ nhìn thấy Huyết Phủ Cuồng Ma, nghe thấy lời nói của những người xung quanh, nàng ấy nhìn vào quang kính với vẻ mặt lo lắng.

Trong đấu trường, Kiếm Thần nhìn vị Huyết Phủ Cuồng Ma xuất hiện trước mặt, Huyết Phủ Cuồng Ma cao một trượng, tay phải cầm một cái búa còn cao hơn cả hắn ta.

“Haha, tiểu tử, ngoan ngoãn đến đây nộp mạng đi.”

Huyết Phủ Cuồng Ma nhìn Kiếm Thần, ngạo mạn nói, giọng điệu này kết hợp với khuôn mặt xấu xí của hắn ta, trông vô cùng dữ tợn.

Kiếm Thần nhìn Huyết Phủ Cuồng Ma, ánh mắt lại toát lên vẻ hứng thú.

“Cuối cùng cũng có một người thú vị xuất hiện, có vẻ như Vân phủ và Đại trưởng lão đã bắt đầu rục rịch rồi.”

Khóe miệng của Kiếm Thần nhếch lên, trong lòng khẽ mỉm cười mở miệng nói.

Sau đó Kiếm Thần vươn tay sờ vào hông trong trường bào.

“Bốp bốp…”

Hắn tiện tay rút ra, một thanh nhuyễn kiếm xuất hiện trong tay.

Thanh nhuyễn kiếm này được chính tay Kiếm Thần luyện chế trong khoảng thời gian này, phẩm cấp đã đạt đến linh cấp hạ phẩm.

Thật ra Kiếm Thần hoàn toàn có thể luyện chế được huyền khí có phẩm cấp cao hơn nhưng phẩm cấp cao đồng nghĩa với việc tu vi cao mới có thể sử dụng.

Linh cấp càng cao thì huyền lực tiêu hao càng tăng theo cấp số nhân.

Thật ra nếu không phải Kiếm Thần tu luyện Càn Nguyên Tiên Kinh, đan điền khí hải dồi dào, hơn nữa khi mở cảnh giới Khai Mạch lại đạt đến cảnh giới tối thượng thì hắn thật sự không có khả năng sử dụng linh khí linh cấp hạ phẩm.

Linh khí linh cấp hạ phẩm, bình thường mà nói ít nhất cũng cần cảnh giới Thiên cương mới có thể sử dụng.

Mọi người quan sát trận chiến ở bên ngoài nhìn thấy Kiếm Thần lấy nhuyễn kiếm ra đều ngẩn người, mọi người vốn tưởng rằng Kiếm Thần chỉ tu luyện quyền đạo, không ngờ hiện giờ hắn lại đổi thành kiếm.

“Õng à õng ẹo, vậy mà lại dùng thanh kiếm mềm oặt, ngươi có phải là đàn ông không vậy.”

Huyết Phủ Cuồng Ma nhìn Kiếm Thần và chế giễu.

“Phụt…”

Sau khi nghe thấy lời của Huyết Phủ Cuồng Ma nói, Kiếm Thanh Vũ bật cười thành tiếng, nhưng sau đó nàng ấy lại nhìn Kiếm Thần với vẻ mặt đầy lo lắng.

Huyết Phủ Cuồng Ma cầm một cái búa khổng lồ trong tay, nhưng thân hình cao lớn đó lại nhanh nhẹn lạ thường.

Hắn ta trực tiếp nhảy lên và chém về phía Kiếm Thần.

“Chết đi.”

Huyết Phủ Cuồng Ma nhìn Kiếm Thần, quát lên một tiếng chói tai trong giọng nói tràn đầy sát khí.

Một luồng huyền lực đỏ tươi quấn quanh chiếc búa khổng lồ, Kiếm Thần nhìn chiếc búa này, kiếm Tinh Thần trong tay khẽ động.

“Cực quang nhất kiếm.”

Sau đó Kiếm Thần cầm kiếm Tinh Thần trong tay, kiếm như con rắn, hóa thành tàn ảnh bắn về về Huyết Phủ Cuồng Ma.

“Phù…”

Ánh sáng bạc lóe lên, Kiếm Thần xuất hiện đằng sau Huyết Phủ Cuồng Ma. Một lúc sau, một thanh kiếm đẫm máu bắn ra từ cổ của Huyết Phủ Cuồng Ma.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK