• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Ly Mị chuyển mình, lao về phía Kiếm Thanh Hồng.

Loan đao nhắm thẳng vào cổ Kiếm Thanh Hồng.

Kiếm Thần thấy vậy, huyền lực trong cơ thể lập tức sôi lên.

“Ầm.”

Kiếm Thần đập tay vào chiếc ghế bên cạnh, chiếc ghế đá nháy mắt bị Kiếm Thần đập lõm một dấu bàn tay.

Xung quanh nghe thấy tiếng động cũng tới tấp xoay đầu lại, trông thấy vẻ mặt giá lạnh của Kiếm Thần.

Nghĩ tới tình trạng của Kiếm Thanh Hồng lúc này, mọi người đều hiểu Kiếm Thần đang nổi giận.

Đám đông nhìn vào quang kính, trông thấy nhát đao của Đông Ly Mị, không khỏi lộ vẻ tiếc nuối, nếu Kiếm Thanh Hồng không còn quân át chủ bài nào khác thì phen này chết chắc.

Trước sự chứng kiến của mọi người, trên người Kiếm Thanh Hồng bỗng sáng lên một luồng sáng xanh, sau đó một bức chắn bằng ánh sáng ngăn trước người Kiếm Thanh Hồng.

“Ầm.”

Đông Ly Mị chém trúng bức chắn này, lập tức bị bắn ngược ra ngoài.

Chớp thời cơ, Kiếm Thanh Hồng lấy ngọc bài thân phận của mình ra, rót huyền lực vào kích hoạt nó.

Sau đó Kiếm Thanh Hồng biến mất trên sàn đấu, xuất hiện trong không gian đấu trường.

“Tỷ, ăn nó rồi đi ra sau nghỉ ngơi đi.”

Kiếm Thần đã tới chờ sẵn ở cửa truyền tống, lấy một viên đan dược ra đút vào miệng Kiếm Thanh Hồng, Kiếm Thanh Hồng ngoan ngoãn ăn nó.

Sau đó, Kiếm Thần dìu Kiếm Thanh Hồng đi ngồi nghỉ.

Xong xuôi, trước ánh mắt của bao người, Kiếm Thần đi tới chỗ truyền tống.

Giữa cái nhìn khiếp sợ của đám đông, Kiếm Thần bước vào không gian truyền tống.

“Sao Kiếm Thần lại vào đó, chẳng lẽ hắn muốn khiêu chiến Đông Ly Mị, báo thù cho Khinh Linh tiên tử ư?” Một võ giả nhìn bóng Kiếm Thần biến mất, mở miệng nói.

“Kiếm Thần làm vậy há chẳng phải là tự lao đầu vào chỗ chết hay sao? Vừa rồi Mị tiên tử đã bộc lộ ra tu vi như vậy rồi, cho dù nàng ta có đánh với cường giả Thiên Cương cấp sáu cũng chưa chắc đã thua, hiện tại Kiếm Thần chỉ nằm ngoài top 200 của Bảng Khí, hắn khiêu chiến nàng ta có khác nào kiến mà lại đòi giết voi?”

“Đúng vậy, đúng là tự lao đầu vào chỗ chết.”

“Uổng công ta trước đó còn nghĩ hắn là một thiên tài, giờ xem ra đầu óc hắn quả là ngu ngốc.”

“Thật là ngu ngốc, không có thực lực thì ra vẻ anh hùng để làm gì.”

...

Sau khi Kiếm Thần biến mất, mọi người đua nhau bàn tán.

Kiếm Thanh Hồng thấy bóng lưng hắn biến mất nhưng không hề tỏ ra lo lắng.

Thời gian qua, mọi người không biết thực lực của Kiếm Thần thế nào nhưng Kiếm Thanh Hồng biết.

Với thực lực của hắn hiện tại thì dẫu có phải đối đầu với cường giả Thiên Cương cấp bảy cũng chưa chắc đã thua.

Ánh sáng trắng lóe lên trong quang kính, bóng dáng Kiếm Thần xuất hiện trong đấu trường.

Đông Ly Mị vốn hơi thất vọng khi thấy Kiếm Thanh Hồng rời khỏi võ đài, đang định rời khỏi đấu trường.

Không ngờ lại có người khiêu chiến mình, Đông Ly Mị nhìn về phía Kiếm Thần, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Nhưng cảm xúc kinh ngạc này nhanh chóng biến mất, khóe môi nàng ta hơi cong lên, nét mặt toát lên sự quyến rũ xấu xa.

“Không ngờ ngươi lại tự tới cửa nạp mạng.”

Đông Ly Mị nhìn Kiếm Thần, khẽ cười lên tiếng.

Kiếm Thần nhìn Đông Ly Mị, ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt.

“Xem ra ngươi tức giận rồi, sao nào? Làm người tình nhỏ bé của ngươi bị thương nên ngươi đau lòng à? Nếu không phải nàng ta có trận phù cấp ba thì vừa rồi đã tiêu đời rồi.”

Đông Ly Mị nhìn Kiếm Thần, thấy hắn lộ ra sát khí nhưng nàng ta không hề để tâm, khẽ cười nhìn hắn, mở miệng nói.

Lời nói ngập tràn khiêu khích.

“Đúng là muốn chết.”

Kiếm Thần nghe vậy, thân hình lập tức dịch chuyển, thi triển Lưu Tinh Bộ, hóa thành những chiếc bóng rời rạc lao tới chỗ Đông Ly Mị.

Tay phải chuyển động không ngừng.

“Vù vù…”

Hắn rút kiếm Tinh Thần dắt ở eo ra, sau khi kiếm Tinh Thần ra khỏi vỏ lập tức vẽ nên những đường kiếm trong không khí.

Đông Ly Mị không ngờ Kiếm Thần lại trực tiếp động thủ, tốc độ còn nhanh tới nỗi nàng ta không kịp phản ứng.

Tới khi Kiếm Thần rút kiếm Tinh Thần ra khỏi vỏ, Đông Ly Mị mới hoàn hồn, ánh sáng xanh lóe lên, thanh loan đao xuất hiện trong tay nàng ta.

Nhưng lúc này kiếm của Kiếm Thần đã áp sát trước người nàng ta, kiếm Tinh Thần ở trong tay hắn tựa như một con rắn độc cắn thẳng về phía cổ nàng ta.

Tuy nhiên, rõ ràng là Đông Ly Mị cũng không phải nhân vật đơn giản, trong khoảnh khắc nguy cấp, nàng ta giơ loan đao chắn trước người mình.

“Keng.”

Kiếm của Kiếm Thần đâm trúng loan đao.

Cơ thể của Đông Ly Mị bị bắn ngược về phía sau.

Bay tới tận mép đài chiến đấu mới dừng lại.

“Ồ...”

Lúc này, ở quận Thiên Sơn, những người theo dõi trận đấu trông thấy cảnh này đều đứng hết dậy, khiếp sợ nhìn vào quang kính.

“Đây là thật sao? Kiếm Thần đánh lui Mị tiên tử chỉ bằng một nhát kiếm.” Các võ giả trong thành Thiên Tuyết nhìn Kiếm Thần và Đông Ly Mị, mắt mở to nhìn vào quang kinh, không tin nổi, mở miệng nói.

Lúc này, ở những nơi khác của quận Thiên Sơn, những người theo dõi trận chiến nhìn vào quang kính, đua nhau lộ vẻ ngờ vực nhìn về phía Kiếm Thần.

“Người này là ai thế? Không ngờ hắn lại có thể chém một nhát đánh bay Đông Ly Mị, mặc dù là đánh nhân lúc không kịp đề phòng nhưng có thể đánh lui Đông Ly Mị thì ắt người này không phải hạng vô danh tiểu tốt.”

Một thanh niên trẻ nhìn quang kính, mở miệng hỏi người ở bên cạnh.

Những người còn lại nghe vậy đều lắc đầu, tỏ ý không biết.

“Ta biết rồi, người này chính là Kiếm Thần, dạo trước Tử Linh Đao Khách Tử Mệnh đã thua trong tay người này, cũng vì vậy mà người này lọt được vào Bảng Khí.”

Đúng lúc này, một võ giả trung niên nhìn vào quang kính, hô to.

Cùng với tiếng hô này, mọi người khiếp sợ nhìn về phía Kiếm Thần.

Phải biết rằng, dù thực lực của Tử Mệnh không tồi nhưng so với Đông Ly Mị thì chẳng khác nào một trời một vực, hiện tại Kiếm Thần lại có thể đánh lui Đông Ly Mị, điều này không khỏi làm đám đông kinh ngạc.

...

Lúc này, trong đấu trường, Đông Ly Mị khiếp sợ nhìn về phía Kiếm Thần, nàng ta còn chưa kịp nói gì thì thân hình của Kiếm Thần đã lại dịch chuyển.

“Cực Quang Nhất Kiếm.”

Kiếm Thần trực tiếp thi triển thức thứ nhất của Lưu Tinh kiếm pháp là Cực Quang Nhất Kiếm, kiếm Tinh Thần lấp lóe ánh sao, Kiếm Thần cầm kiếm Tinh Thần, huyền lực màu bạc trên thân kiếm rực sáng.

Đông Ly Mị trông thấy đường kiếm của Kiếm Thần, lập tức biến sắc, nàng ta cảm nhận được mối nguy hiểm đe dọa tới tính mạng trong nhát kiếm này.

Nhưng Đông Ly Mị biết lúc này nàng ta hoàn toàn không thể né tránh, loan đao sáng lên ánh sáng xanh, huyền lực màu xanh da trời trong cơ thể tuôn ra.

“Huyễn Nguyệt Trảm.”

Đông Ly Mị nhìn Kiếm Thần, nét mặt để lộ sát khí, huyền lực màu xanh trên loan đao không ngừng sáng lên, sau đó nàng ta nghiêng người mượn lực lao tới chỗ Kiếm Thần.

“Ầm.”

Thân hình của hai người va chạm giữa sàn đấu.

Huyền lực màu xanh và huyền lực màu bạc va chạm với nhau rồi lan tỏa ra khắp xung quanh.

Sau cú va chạm, hai người tách nhau ra, Đông Ly Mị lại một lần nữa lùi lại.

Nàng ta phải thối lui tận mấy chục bước mới dừng lại được, trong khi Kiếm Thần chỉ lùi lại hai bước.

Sau khi phân tán hết lực tác động, Kiếm Thần nhìn về phía Đông Ly Mị, lúc này, Đông Ly Mị cũng nhìn về phía Kiếm Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK