Ra khỏi Càn Nguyên Châu, Kiếm Thần đưa Kiếm Thanh Hồng rời khỏi Kiếm phủ, chỉ là lúc này Kiếm Thanh Hồng đã thay đổi ngoại hình.
Đây là võ kỹ dịch dung Huyễn Nhan mà Kiếm Thần truyền thụ cho Kiếm Thanh Hồng.
Võ kỹ này không có phẩm cấp gì, Kiếm Thần tình cờ thu hoạch được trong một bí cảnh.
Mặc dù võ kỹ này không có phẩm cấp gì nhưng lại rất nghịch thiên, Kiếm Thần cảm thấy nếu cho nó một phẩm cấo thì cho dù là cấp thần cũng không đủ.
Vì Huyễn Nhan này nếu tu luyện đến mức đại thành thì cho dù là đối thủ cao hơn mình ba cảnh giới cũng không cách nào nhìn thấu được dung nhan của mình.
Khoảng thời gian này mặc dù Kiếm Thanh Hồng chưa tu luyện Huyễn Nhan đến mức đại thành nhưng cũng đạt được trình độ nhập môn.
Nhưng cho dù là vậy, chỉ cần không phải là cường giả Thiên Mệnh Cảnh thì cơ bản cũng không thể nào nhìn ra dung nhan của Kiếm Thanh Hồng.
Ngoài ra Huyễn Nhan này còn có thể che giấu khí tức của Kiếm Thanh Hồng, nếu tu vi chưa đạt đến Thiên Mệnh Cảnh thì cơ bản không thể nhìn ra thực lực của Kiếm Thanh Hồng.
Nếu tu luyện võ kỹ dịch dung này tới đại thành thì cho dù là Pháp Tướng Cảnh cũng khó lòng nhìn ra dung nhan của Kiếm Thanh Hồng.
Mà Huyễn Nhan này nghịch thiên ở chỗ là nếu tu luyện Huyễn Nhan đến hóa cảnh thì có thể thay đổi khôn lường.
Trong lòng vừa nghĩ gì thì có thể biến hóa thành mọi vật trong trời đất, chỉ có điều muốn đạt đến hóa cảnh thì không chỉ cần có tính giác ngộ cao siêu mà còn cần một điều kiện mấu chốt.
Đó chính là người tu luyện nhất định phải là linh sư.
Ở kiếp trước Kiếm Thần đã tu luyện Huyễn Nhan này đến hóa cảnh, cũng vì vậy nhận được danh dưng Đế Quân Vạn Hóa Kiếm Đông Lai.
Lần này Kiếm Thần chuẩn bị đưa Kiếm Thanh Hồng tiến về phía điện Chiến Thần, nếu nói nơi nào ở thành Thiên Tuyết có thể tăng kinh nghiệm chiến đấu lên, thì đương nhiên chính là đấu trường điện Chiến Thần. Chỉ có trải qua vô số trận chiến thì mới có thể đề cao ý thức chiến đấu và kinh nghiệm chiến đấu.
Kiếm Thần và Kiếm Thanh Hồng vừa đến điện Chiến Thần thì đã có người nhận ra.
“Kiếm Thần đến rồi, mới qua một tháng thôi, có phải hắn lại muốn bước vào đấu trường nữa không? Lần trước hắn đánh bại Tử Linh Đao Khách Tử Mệnh, một phát đặt chân vào vị trí 231 của Khí Bảng, có phải lần này hắn lại muốn khiêu chiến người mạnh hơn không?”
“Ta đoán là vậy.”
Những võ giả xung quanh nhìn Kiếm Thần, xôn xao nhỏ giọng bàn tán.
Kiếm Thần hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn đưa Kiếm Thanh Hồng đi vào sảnh lớn của điện Chiến Thần. Sau khi nhờ nhân viên đăng ký xong, Kiếm Thần đưa Kiếm Thanh Hồng bước vào không gian đấu trường.
“Tỷ, tỷ đi đi, chỉ có chiến đấu mới có thể nhanh chóng tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu. Bây giờ tu vi của tỷ đã đạt đến Ngưng Khí Đỉnh Phong nhưng thực lực của bản thân vẫn còn có không gian phát triển rất lớn. Nhớ kĩ, nếu đánh không lại thì hãy bóp nát ngọc giản mà ta đưa cho tỷ.”
Kiếm Thần dặn dò Kiếm Thanh Hồng.
Kiếm Thanh Hồng nhìn vào quang kính kia, sau khi trận đấu bên trong kết thúc thì khẽ gật đầu với Kiếm Thần rồi đi về phía bên cạnh.
Kiếm Thần ngồi ở hàng ghế khán giả, quan sát những võ giả xung quanh, họ đều cầm thẻ vàng, đều đang đợi trận chiến này bắt đầu.
Ánh sáng trong quang kính lóe lên, sau đó Kiếm Thanh Hồng xuất hiện bên trong không gian đấu trường.
Đối diện với Kiếm Thanh Hồng lúc này là một người đàn ông vạm vỡ mặt đen.
Người đàn ông kia nhìn Kiếm Thanh Hồng bằng ánh mắt giống như sói đói.
“Không ngờ lần này lại là một cô nương xinh đẹp, ngươi có là phụ nữ thì ta cũng sẽ không nương tay đâu.”
Người đàn ông nhìn Kiếm Thanh Hồng rồi cười gằn nói.
Kiếm Thanh Hồng bình tĩnh nhìn thoáng qua người đàn ông vạm vỡ, sắc mặt của nàng ấy không thay đổi, vẫn đứng yên bất động.
Người đàn ông thấy Kiếm Thanh Hồng không để ý đến hắn ta thì lập tức sắc mặt sa sầm lại.
Mà Kiếm Thần nhìn hai người trong quang kính, rút thẻ vàng ra, bắt đầu quẹt thẻ đặt cược trên bảng bạch ngọc phía trên.
Kiếm Thần dứt khoát đặt cược tất cả tài sản vào Kiếm Thanh Hồng, tròn ba mươi vạn tiền vàng.
Mà lúc này ở trong quang kính, người đàn ông vạm vỡ mặt đen nắm tay phải lại đánh một chưởng về phía Kiếm Thanh Hồng.
Kiếm Thanh Hồng nhìn một quyền này, hai mắt híp lại, tay phải cầm kiếm hơi siết chặt lại, mặc dù trong Càn Nguyên Châu, Kiếm Thần đã giao chiến với nàng ấy không ít lần, nhưng bây giờ đối diện mình lại là đối thủ nên Kiếm Thanh Hồng không tránh khỏi có chút hồi hộp.
Lúc này Kiếm Thần hơi cau mày nhìn Kiếm Thanh Hồng.
Nhưng sau đó đã thả lỏng ra.
Vì Kiếm Thanh Hồng đã ra tay, chỉ thấy kiếm trong tay nàng ấy còn nguyên vỏ kiếm đâm về phía nắm đấm của gã kia.
“Bùm.”
Trong lúc mọi người đang khiếp sợ không tin nổi, người đàn ông vạm vỡ ấy lại bị một kiếm của Kiếm Thanh Hồng đánh bay ra ngoài.
Bay khoảng mấy chục mét rồi ngã xuống rìa của chiến đài.
“Phụt.”
Sau đó người đàn ông vạm vỡ phun ra một ngụm máu, lúc này tay phải của gã đang không ngừng chảy máu.
Người đàn ông vạm vỡ mặt đen sợ hãi nhìn Kiếm Thanh Hồng.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Năng lực như vậy cho dù đặt chân vào Khí Bảng cũng dễ như trở bàn tay, chắc chắn ngươi không phải loại vô danh.”
Người đàn ông vạm vỡ mặt đen nhìn Kiếm Thanh Hồng, lúc này Kiếm Thanh Hồng không chỉ dùng Huyễn Nhan mà còn đeo mạng che mặt màu trắng.
“Ngươi thua rồi, thay người khác đi.”
Người đàn ông vạm vỡ mặt đen nhìn Kiếm Thanh Hồng, sau đó hơi không cam lòng rời khỏi đấu trường.
Mấy trận tiếp theo, Kiếm Thanh Hồng thắng liên tục, chớp mắt đã thắng liên tiếp hai mươi trận.
Lúc trước do Kiếm Thần bị Vân Phủ nhắm vào, cho nên mới hai mươi trận đã chạm trán với Huyết Phủ Cuồng Ma và Tử Linh Đao Khách.
Bây giờ Kiếm Thanh Hồng không bị người khác cản trở, những võ giả này hoàn toàn không phải là đối thủ của Kiếm Thanh Hồng.
Mà đấu trường có quy tắc, chỉ sau khi thắng liên tiếp trăm trận hoặc có tên trong Khí Bảng thì mới có thể lựa chọn đối thủ.
Nếu không chỉ có thể để cho người của điện Chiến Thần sắp xếp đối thủ chiến đấu cho võ giả tham chiến.
Trước đó Kiếm Thần chạm mặt với Huyết Phủ Cuồng Ma là do chính Vân phủ tìm người sắp xếp, tuy Tử Mệnh cũng là do Vân phủ sắp xếp, nhưng vì Tử Mệnh là cường giả của Khí Bảng nên có quyền khiêu chiến, cho nên hắn ta tự động khiêu chiến.
Sau năm ngày, Kiếm Thanh Hồng đã đạt được 70 trận thắng liên tiếp.
Sau khi thắng 50 trận liên tiếp, đối thủ mà Kiếm Thanh Hồng gặp phải đều là cấp bậc Huyết Phủ Cuồng Ma, lúc này cũng tạo cho Kiếm Thanh Hồng không ít áp lực.
Bây giờ vì Kiếm Thanh Hồng thắng liên tiếp nên tất cả võ giả ở thành Thiên Tuyết đều biết ở thành Thiên Tuyết có một người có năng lực cạnh tranh với vương giả thắng trăm trận.
Phải biết rằng trong thành nhỏ Thiên Tuyết này, đã mấy trăm năm rồi chưa từng xuất hiện vương giả thắng trăm trận.
Hôm sau Kiếm Thần lại theo Kiếm Thanh Hồng đến điện Chiến Thần.
Nhân viên của điện Chiến Thần đều nhìn thấy Kiếm Thần và Kiếm Thanh Hồng.
Lúc nhìn Kiếm Thanh Hồng thì vẻ mặt tươi cười nhưng sau khi nhìn thấy Kiếm Thần thì nụ cười kia lập tức biến mất, biến thành khuôn mặt đau khổ.
Kiếm Thần hơi mỉm cười, nhờ năm ngày này, hắn ở trong điện Chiến Thần kiếm được hơn 500 vạn tiền vàng.
Kiếm Thanh Hồng thắng một mạch, Kiếm Thần đương nhiên hiểu rõ năng lực của Kiếm Thanh Hồng, cho nên Kiếm Thanh Hồng thắng liên tiếp trong đấu trường, còn hắn ở trên sòng bạc cũng thắng liên tiếp.
“Thần thiếu, xin thủ hạ lưu tình, phân điện của bọn ta ở thành Thiên Tuyết cũng chỉ là nhà làm ăn nhỏ, bọn ta chỉ có chút ít tiền tích góp, xin Thần thiếu giơ cao đánh khẽ ạ.”
Đúng lúc này một người đàn ông trung niên trong đó dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Kiếm Thần nói.
“Phụt.”
Sau khi Kiếm Thanh Hồng nghe thấy thì không nhịn được cười, nhìn Kiếm Thần và bật cười thành tiếng.