• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Leng keng…”

Trước ánh mắt chấn động của mọi người, kiếm Tinh Thần trong tay Kiếm Thần biến thành kiếm quang va chạm với đao mang của Tử Mệnh.

Mà lúc này tàn ảnh của Tử Mệnh đã tiêu tan, một trong số chúng xuất hiện trên chiến đài, Tử Mệnh cầm trường đao trong tay, một đòn cắt đứt kiếm quang của Kiếm Thần.

Tuy nhiên, đao mang mà hắn ta chém ra cũng theo đó tiêu tan.

Sau đó Tử Mệnh lùi ra phía sau vài bước, Tử Mệnh nhìn Kiếm Thần với vẻ mặt nặng nề.

“Soạt…”

“Vậy mà Kiếm Thần lại có thể đánh lui Tử Mệnh, nhát kiếm vừa nãy của Kiếm Thần là kiếm pháp gì vậy? Mạnh quá đi thôi, vậy mà lại có thể đánh lui tử linh cửu trảm của Tử Mệnh, phải biết rằng tử linh cửu trảm của Tử Mệnh là linh cấp trung phẩm, chẳng lẽ kiếm pháp của Kiếm Thần cũng là linh cấp trung phẩm sao?”

Mọi người ở bên ngoài nhìn Kiếm Thần với ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Còn Kiếm Thanh Vũ thì mừng rơi nước mắt, sau đó cũng nhìn Kiếm Thần với vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên, nàng ấy cứ tưởng rằng Kiếm Thần hoàn toàn không thể nào tiếp được kiếm này.

Bây giờ nàng ấy nhận ra mình không thể nhìn thấu Kiếm Thần nữa.

“Ta chưa từng nhìn thấy Tiểu Thần thi triển kiếm pháp này, ta nhớ trước đây đệ ấy vẫn tu luyện kiếm pháp Bích Thủy, cái này hoàn toàn không phải là kiếm pháp Bích Thủy.”

Kiếm Thanh Vũ nhìn Kiếm Thần trong quang kính, thầm lẩm bẩm một mình.

Trước khi Kiếm Thần chưa bị phế bỏ tu vi, tu của hắn đã đạt đến Thiên Cương đỉnh phong, còn là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Học Cung, tu luyện kiếm pháp Bích Thủy kiếm quyết linh cấp thượng phẩm.

“Nhưng cũng đúng thôi, kiếm pháp Bích Thủy là linh cấp thượng phẩm, với tu vi hiện giờ của Tiểu Thần, hoàn toàn chưa đủ huyền lực thi triển.”

Kiếm Thanh Vũ nhìn Kiếm Thần và nhỏ giọng lẩm bẩm một mình.

“Có vẻ như con hàng này hơi khó chơi.”

Tử Mệnh nhìn Kiếm Thần, trầm giọng mở miệng nói.

Kiếm Thần nhìn Tử Mệnh, ánh mắt cũng hơi nghiêm nghị, Tử Mệnh mạnh hơn so với hắn nghĩ nhiều, vừa nãy nhát kiếm đó là lưu tinh vẫn lạc kiếm thứ hai trong lưu tinh kiếm quyết.

Tuy kiếm thứ hai này hắn ta chỉ mới nhập môn nhưng cũng mạnh hơn cực quang nhất kiếm rất nhiều.

“Nếu đao tiếp theo mà ngươi có thể tiếp được thì ta nhận thua.” Tử Mệnh nhìn Kiếm Thần và trầm giọng nói.

Sau đó chỉ nhìn thấy trong cơ thể Tử Mệnh bộc phát một luồng khí cơ đáng sợ, khi luồng khí cơ này bung ra, một luồng sát khí cũng phóng ra trong cơ thể Tử Mệnh.

“Tử linh cửu trảm, hướng chết mà sinh.”

Tử Mệnh nhìn Kiếm Thần với ánh mắt lạnh như băng, trường đao trong tay cũng động đậy theo giọng nói của hắn ta.

Mọi người ở bên ngoài nhìn thấy đao này, ánh mắt nhìn Kiếm Thần như nhìn người chết.

Kiếm Thần nhìn đao này của Tử Mệnh, hắn cũng không thể tiếp tục giấu dốt nữa, tu vi Ngưng Khí tầng tám trong cơ thể toàn lực bộc phát.

Uy lực của đao này của Tử Mệnh đã đạt đến mức độ Thiên Cương cấp hai đỉnh phong, một đao này đạt đến lực sáu mươi con trâu.

Bình thường Thiên Cương cấp một cao nhất có thể có lực ba mươi con trâu, còn Thiên Cương cấp hai có thể có lực sáu mươi con trâu.

“Bích thủy du du.”

Kiếm Thần cầm kiếm Tinh Thần trong tay, huyền lực màu bạc trên kiếm Tinh Thần lưu chuyển, sau đó kiếm Tinh Thần không ngừng dao động.

Khi kiếm Tinh Thần không ngừng dao động, từng luồng sóng tản ra trong không khí.

Khi những gợn sóng này không ngừng lan truyền, cuối cùng Kiếm Thần cũng động đậy, thanh kiếm cấp tốc đâm về phía Tử Mệnh.

Nhìn thấy kiếm này của Kiếm Thần, sắc mặt của Tử Mệnh đột ngột thay đổi, bởi vì nhát kiếm này trông có vẻ bình thường nhưng trong đó ẩn chứa kình khí trùng điệp.

“Leng keng.”

Nhát kiếm này của Kiếm Thần trực tiếp đâm rách đao mang của Tử Mệnh, đâm thẳng lên trường đao của Tử Mệnh.

“Ầm.”

Sau đó tay phải của Kiếm Thần run lên một hồi, sau đó Ám Kình cấp ba bộc phát từ trên kiếm Tinh Thần, Tử Mệnh cầm trường đao cảm nhận được Ám Kình truyền đến, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Sau đó cả người hắn ta bay ra phía sau, đến khi chạm vào rìa chiến đài mới dừng lại.

“Phụt.”

Tử Mệnh nhìn Kiếm Thần, một búng máu phun ra khỏi miệng.

Sau đó Tử Mệnh nhìn Kiếm Thần, kinh ngạc lên tiếng: “Kiếm pháp Bích Thủy của Thiên Kiếm Học Cung, ngươi mới ở cảnh giới Ngưng Khí, tại sao lại có thể thi triển kiếm quyết linh cấp thượng phẩm.”

Nghe vậy, Kiếm Thần chỉ khẽ mỉm cười mà không trả lời.

Thấy vậy, Tử Mệnh nhìn chằm chằm vào Kiếm Thần một lúc, sau đó thân hình biến mất tại chỗ.

“Thắng rồi, thắng rồi, Tiểu Thần thắng rồi, Bích Thủy du du, vậy mà Tiểu Thần lại có thể thi triển được.”

Kiếm Thanh Vũ nhìn Kiếm Thần trong quang kính, phấn khích mở miệng nói.

Lúc này, những người theo dõi trận chiến ở bên ngoài đã một lúc lâu mà vẫn chưa tỉnh táo lại.

“Chết tiệt, vậy mà đồ súc sinh đó lại mạnh đến thế, hắn ta mới ở cảnh giới Ngưng Khí, tại sao lại có thể thi triển Bích Thủy kiếm quyết, tên Tử Mệnh đó đúng là một người vô dụng.”

Người đàn ông trung niên đứng ở một bên chiến đài nhìn về phía quang kính và lạnh lùng lên tiếng.

Sau đó thẳng thừng quay người rời đi.

“Soạt…”

“Vậy mà Kiếm Thần lại thắng rồi, Tử Mệnh thất bại rồi, cường giả Bảng Khí gì chứ, rác rưởi đến vậy, ôi tiền vàng của ta.”

“Vô dụng, đồ vô dụng Tử Mệnh, sao hắn ta có thể vào Bảng Khí vậy hả?”

Mọi người nhìn quang kính và chửi ầm lên, Kiếm Thanh Vũ lắc đầu nhìn những người này.

Sau đó nàng ấy nhìn về một phía chiến đài, lúc này Kiếm Thần cũng đã rời khỏi đấu trường.

Kiếm Thanh Vũ đi tới với vẻ mặt tràn đầy phấn khởi.

“Tiểu Thần, ngươi lợi hại quá, ngươi đúng là gà đẻ trứng vàng của ta… À, không phải, là thần tài, à không phải không phải, là ngôi sao may mắn mới đúng.”

Kiếm Thanh Vũ lên tiếng với vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, nhưng vẻ mặt hám tiền của nàng ấy lại tiết lộ suy nghĩ của nàng ấy.

Kiếm Thần nhìn thấy vẻ mặt của Kiếm Thanh Vũ, trên mặt cũng không khỏi nở nụ cười.

“Đường tỷ, dáng vẻ mê tiền hiện giờ của tỷ, nếu bị tỷ tỷ của ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ cười đến mức bị chuột rút mất, tỷ kiếm được bao nhiêu tiền?” Kiếm Thần cười hỏi.

Kiếm Thanh Vũ đưa tay ra với vẻ mặt tràn đầy phấn khích, Kiếm Thần nhìn thấy Kiếm Thanh Vũ giơ ba ngón tay ra.

“Ba mươi ngàn tiền vàng, không ít đâu.” Kiếm Thần gật đầu nói.

“Là 300 ngàn tiền vàng, đồ ngốc, ha ha ha, trước khi đột phá cảnh giới Phá Hư trung kỳ, ta không cần phải lo lắng về vấn đề tài nguyên nữa.”

Kiếm Thanh Vũ nói với vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.

Nghe vậy Kiếm Thần hơi chấn động, sau đó trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, ánh mắt nhìn Kiếm Thanh Vũ lộ vẻ dịu dàng.

Kiếm Thanh Vũ có thể kiếm được nhiều như vậy, điều này chứng tỏ Kiếm Thanh Vũ tin tưởng hắn, ủng hộ hắn vô điều kiện, vừa nãy đối mặt với Huyết Phủ Cuồng Ma và Tử Mệnh, trong mắt những người ở bên ngoài, có lẽ hắn chắc chắn sẽ thất bại, nhưng Kiếm Thanh Vũ vẫn đặt cược hắn thắng.

“Tỷ, đi thôi, trở về nào.”

Sau đó Kiếm Thần đi ra bên ngoài trước ánh mắt khâm phục của mọi người.

“Thần thiếu, đây là phần thưởng của ngươi.”

Sau khi rời khỏi không gian đấu trường, một nữ tử xinh đẹp dường như đã đứng ngoài cửa chờ đợi.

Vị nữ tử đó cầm một tấm thẻ vàng tím đưa cho Kiếm Thần, Kiếm Thần thoáng đưa mắt nhìn nữ tử đó, sau đó vươn tay nhận lấy thẻ vàng tím.

Sau khi vào đấu trường, mỗi một trận thắng đều có tiền thưởng, nếu thắng liên tiếp thì tiền thưởng càng phong phú hơn.

Đương nhiên nếu thất bại thì ba mươi phần trăm số tiền thưởng sẽ thuộc về người thắng.

Còn Tử Mệnh và Huyết Phủ Cuồng Ma đều thắng mấy chục lần liên tiếp, đặc biệt là Tử Mệnh đã thắng bảy mươi lần liên tiếp.

Kiếm Thần liếc nhìn tấm thẻ vàng tím, trên đó có một triệu năm trăm tiền vàng, Kiếm Thần khẽ mỉm cười.

“Xem ra sau này mà thiếu tiền thì ta sẽ đến đấu trường một lần.”

Kiếm Thần khẽ mỉm cười lên tiếng.

Nghe vậy, khóe miệng nữ tử bên cạnh khẽ giật giật, nhưng vẫn nở nụ cười lịch sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK