Vì vậy, Kiếm Thần tiếp tục lui về phía sau, trong nháy mắt, khí hắc ám đã khuếch tán ra bán kính mấy chục dặm.
May thay không gian Càn Khôn Châu rộng lớn lạ thường, nếu không Kiếm Thần thật sự phải rời đi.
Nửa ngày sau, ngoài tám chủ mạch, Kiếm Thanh Hồng còn khơi thông 49 ẩn mạch. Sau khi kinh mạch đả thông, một luồng hắc ám chi lực từ từ hồi phục, kết hợp với huyền khí thiên địa, không ngừng đánh vào các ẩn mạch còn lại.
Ba ngày sau, Kiếm Thần cảm nhận được huyền khí thiên địa truyền đến sự dao động khác thường, Kiếm Thần ngừng tu luyện, nhìn về phía Kiếm Thanh Hồng.
Chỉ thấy lúc này Kiếm Thanh Hồng bị một luồng khí đen bao trùm, huyền khí thiên địa xung quanh bốc về phía Kiếm Thanh Hồng.
“Phù.”
Một lúc lâu sau, khí tức trong cơ thể của Kiếm Thanh Hồng ngay lập tức tăng vọt.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, trên khuôn mặt của Kiếm Thần cũng nở nụ cười, hắn biết rằng Kiếm Thanh Hồng đột phá rồi, từ cảnh giới Khai Mạch đột phá đến cảnh giới Ngưng Khí.
Một canh giờ sau, Kiếm Thanh Hồng tỉnh lại.
“Tiểu Thần, ta đột phát rồi, ta có thể tu luyện rồi.”
Kiếm Thanh Hồng nhìn Kiếm Thần, kích động đến mức rơi nước mắt.
Bao nhiêu năm nay, nàng ấy không thể tu luyện, mặc dù không nói ra nhưng trong lòng nàng ấy vẫn cảm thấy rất tiếc nuối.
Kiếm Thần khẽ mỉm cười, sau đó giúp Kiếm Thanh Hồng kiểm tra một lượt, nhận ra rằng Kiếm Thanh Hồng vậy mà lại mở ra 81 ẩn mạch, đã bước vào cấp độ của thiên tài cấp một.
Mặc dù chỉ là thiên tài cấp một yếu ớt, nhưng cho dù là vậy, đặt ở Trung Châu chắc chắn cũng khiến vô số tông môn tranh đoạt.
Sau đó, Kiếm Thần để Kiếm Thanh Hồng tu luyện trong Càn Khôn Châu, còn bản thân thì rời khỏi Càn Khôn Châu, rời khỏi Kiếm phủ.
Tuy nhiên, hắn vừa ra khỏi Kiếm phủ thì gặp một người.
“Tiểu Thần, cuối cùng đệ cũng xuất quan rồi, đang chuẩn bị đi đâu vậy?”
Người này là Kiếm Thanh Vũ.
“Đường tỷ, ta chuẩn bị đến điện Chiến Thần.”
Kiếm Thần nhìn Kiếm Thanh Vũ, mỉm cười trả lời.
Nghe thấy Kiếm Thần nói rằng muốn đến điện Chiến Thần, ánh mắt Kiếm Thanh Vũ chợt sáng lên, sau đó nhìn Kiếm Thần và nói: “Dù sao ta cũng không có chuyện gì, ta đi cùng đệ nhé.”
Kiếm Thần khẽ gật đầu, sau đó hai người họ đi về phía điện Chiến Thần.
Chuyện Kiếm Thần hồi phục, hiện giờ cả thành Thiên Tuyết đã lan truyền xôn xao.
Kiếm Thần đi trên đường, võ giả xung quanh đều thì thầm bàn tán.
Kiếm Thần và Kiếm Thanh Vũ đi đến trước một tòa kiến trúc rất lớn, phía trên viết ba chữ to lớn tràn đầy tinh thần chiến đấu.
“Điện Chiến Thần.”
“Điện Chiến Thần, một trăm ngàn năm trôi qua rồi, không biết nàng ấy có còn ở đây không.”
Kiếm Thần nhìn ba chữ to tướng, một bóng dáng không khỏi hiện lên trong đầu.
Kiếm Thần đi vào trong điện.
“Điện Chiến Thần này không hổ là một trong mười thế lực bá chủ của Chư Thiên Huyền Giới, khí thế khác hẳn.”
Sau khi vào điện Chiến Thần, Kiếm Thanh Hồng nhìn xung quanh và nhẹ nhàng nói.
Sau đó hai người họ dừng lại ở giữa đại sảnh, giữa đại sảnh có một bức tượng cao lớn mấy trượng.
Nhìn pho tượng này, Kiếm Thần không khỏi ngẩn người tại chỗ.
“Chiến thần vô song, ta phải cố gắng tu luyện, sau này cũng phải trở thành chiến thần như nữ tử này.”
Kiếm Thanh Vũ nhìn pho tượng đó, ánh mắt không khỏi lộ vẻ sùng bái.
Lúc này Kiếm Thần cũng đã sực tỉnh, hắn không khỏi mỉm cười khi nghe thấy lời của Kiếm Thanh Vũ.
Sau đó Kiếm Thần đi về phía cửa sổ.
“Ta muốn đi vào đấu trường.”
Người đàn ông bên trong cửa sổ thoáng liếc nhìn Kiếm Thần một cái, sau đó lạnh nhạt lên tiếng.
“Báo tên và tu vi.”
“Kiếm Thần, Ngưng Khí tầng tám, trận Ngưng Khí đỉnh phong.”
Kiếm Thần thản nhiên lên tiếng, trong ba tháng này, Kiếm Thần tu luyện trong trong Càn Khôn Châu, hiện giờ tu vi của hắn đã từ Ngưng Khí cấp sáu đột phá đến cấp tám.
Càn Khôn Châu tăng tốc thời gian gấp năm lần, ở thế giới bên ngoài là nửa tháng, nhưng ở Càn Khôn Châu là hai tháng rưỡi.
Trong hai tháng này, thật ra Kiếm Thần đã không cố tình đột phá nữa, nếu không thì tu vi đã đạt đến Ngưng Khí đỉnh phong từ lâu rồi.
Trong nửa tháng này, ngoài tu luyện ra, Kiếm Thần còn tập trung vào luyện đan và luyện khí.
Nghe vậy, người đàn ông đó lập tức cau mày, sau đó quay sang nhìn Kiếm Thần, hắn ta cứ tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
“Ngươi chắc chắn chứ?”
Người đó nhìn Kiếm Thần và xác nhận lại lần nữa.
Kiếm Thần gật đầu, người đàn ông đó nhìn Kiếm Thần như nhìn người chết, nhưng cũng không nói gì.
“Một trăm tiền vàng.” Người đàn ông đó lạnh nhạt lên tiếng.
Sau khi trả một trăm tiền vàng, Kiếm Thần lấy một miếng ngọc bài, Kiếm Thanh Vũ ở bên cạnh bèn kéo Kiếm Thần nặng nề nói: “Tiểu Thần, ngươi có biết rằng điện Chiến Thần của thành Thiên Tuyết này có mối liên hệ với điện Chiến Thần của cả quận Thiên Sơn không? Ngươi sẽ phải đối mặt với tất cả cường giả Ngưng Khí đỉnh phong, có một vài thiên tài tuy ở cảnh giới Ngưng Khí nhưng thực lực đã vượt qua Ngưng Khí từ lâu, ngươi không cẩn thận gì cả.”
Thật ra sự tồn tại của điện Chiến Thần là để bồi dưỡng và tìm kiếm thiên tài, bởi vậy bia chiến thần - thần khí trấn điện của điện Chiến Thần đều thiết lập phân thân ở mỗi thành trì trong Chư Thiên Huyền Giới.
Còn cái gọi là đấu trường này, thật ra chính là bia chiến thần phân thân, thật ra đấu trường chính là không gian mô phỏng bia chiến thần.
Kiếm Thần được một gã sai vặt dẫn đường đến quảng trường rộng lớn.
Lúc này người đã ngồi chật kín trong trung tâm quảng trường có quang kính rất lớn, lúc này quang kính hiện lên bóng dáng hai người đang chiến đấu.
Kiếm Thần biết rằng cảnh tượng này chiếu từ đấu trường.
Sau một khắc, cuộc chiến đấu kết thúc.
“Vậy mà lại thua rồi, toàn bộ tài sản của ta đấy, đúng là đồ vô dụng.”
Một vị võ giả trong số đó nhìn về phía quang kính, tức giận hét lên.
Các quan chức của đấu trường điện Chiến Thần còn mở sòng cược, đông đảo võ giả đều muốn đến đây để vớt một khoản.
Sau khi Kiếm Thần nói với Kiếm Thanh Vũ một tiếng, hắn đi về một hướng truyền tống.
Kiếm Thần tiến vào đấu trường trong ánh sáng lập lòe, xuất hiện trên chiến đài. Ngay khi Kiếm Thần xuất hiện, đối diện cũng lóe lên ánh sáng lập lòe, một bóng dáng xuất hiện.
Sau khi người đó xuất hiện, hắn ta khẽ cau mày khi nhìn thấy Kiếm Thần, bởi vì hắn ta nhận ra rằng mình không thể nhìn rõ thực lực của Kiếm Thần.
Hiện giờ thứ mà Kiếm Thần tu luyện là Càn Nguyên Tiên Kinh, cộng với linh thức cao đến cấp ba mươi tám, cho dù cường giả thiên mệnh sơ kỳ cũng không thể nhìn thấy thực lực của hắn.
Còn lúc này, người bên ngoài đều bắt đầu la hét khi nhìn thấy đối thủ của Kiếm Thần.
“Là Tân Nhân Vương, Kiều Phong, hắn ta đã thắng mười chín lần liên tiếp rồi, xem ra lại sắp thắng tiếp rồi.”
“Các ngươi không cảm thấy người này hơi quen mắt sao?” Một vị võ giả trong số đó nhìn vào quang kính, chỉ vào Kiếm Thần và hỏi.
“Kiếm Thần, hắn ta là Kiếm Thần, thiên tài sa sút của Kiếm phủ, à không phải, nghe nói hiện giờ hắn ta đã hồi phục rồi.”
Một người khác nhận ra Kiếm Thần, liền mở miệng hét lên.
“Tuy đã hồi phục rồi nhưng nghe nói thực lực chỉ mời hồi phục đến cảnh giới Ngưng Khí, hắn ta gặp Kiều Phong thì thua chắc rồi, ta muốn đặt cược.”
Mọi người nhìn vào quanh kính lên tiếng, sau đó mọi người rối rít đặt cược Kiều Phong thắng.
Thấy vậy, Kiếm Thanh Vũ khịt mũi, rồi thẳng thừng lấy năm ngàn tiền vàng ra đặt cược Kiếm Thần thắng.
Mặc dù trong lòng nàng ấy cũng cho rằng khả năng thắng của Kiếm Thần không lớn nhưng nàng ấy muốn ủng hộ Kiếm Thần. Tuy năm ngàn tiền vàng này đã là hơn nửa tài sản của nàng ấy, là nàng ấy giữ lại để mua Cương Khí Đan.
“Ra tay đi, nếu không khi ta ra tay thì ngươi không còn cơ hội nữa đâu.”
Kiều Phong nhìn Kiếm Thần, lạnh lùng lên tiếng.