• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đó khi hắn sinh ra, trời giáng dị tượng, chính những người này đã cầu xin phụ thân làm gia chủ. Nhưng bây giờ bọn họ cho rằng mình là phế vật, thế mà lại có thể ức hiếp người khác như thế.

"Tỷ của ta chắc chắn sẽ không gả cho Vân Dị. Xin Đại trưởng lão từ bỏ ý định này đi."

Kiếm Thần trực tiếp mở cửa bước vào, hắn nhìn Đại trưởng lão Kiếm Nguyên Thông với vẻ mặt hung dữ, nói.

Kiếm Nguyên Thông nhìn Kiếm Thần đứng ở cửa, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ châm chọc.

"Nam Thiên, đáng tiếc nhỉ, ngươi sáng suốt cả đời, ôi, cha có tài mà sao sinh ra đứa con bất tài như thế chứ. Tốt nhất ngươi nên suy nghĩ kỹ càng. Ba tháng sau chính là ngày trọng đại của Thanh Hồng, ha ha ha."

Kiếm Nguyên Thông liếc nhìn Kiếm Thần, sau đó cười to rồi đi về phía cửa.

Sau khi Kiếm Nguyên Thông rời đi, Kiếm Thần nhìn bóng lưng của Kiếm Nam Thiên, phát hiện phụ thân của mình dường như già hơn ngày hôm qua rất nhiều.

"Phụ thân."

Kiếm Thần nhìn Kiếm Nam Thiên, khẽ gọi.

"Tới rồi à."

Kiếm Nam Thiên quay đầu nhìn về phía Kiếm Thần, mỉm cười nói.

Nhưng khi Kiếm Thần nhìn thấy khuôn mặt của Kiếm Nam Thiên, hắn phát hiện ra thái dương của Kiếm Nam Thiên đã điểm hoa râm, hốc mắt của Kiếm Thần lập tức đỏ bừng.

"Xin lỗi, Tiểu Thần, là phụ thân bất tài, nhưng ngươi yên tâm, cho dù vi phụ liều cái mạng già này cũng sẽ bảo vệ tỷ đệ các con an toàn."

Kiếm Nam Thiên nhìn Kiếm Thần, ánh mắt xơ xác tiêu điều.

Kiếm Thần nghe vậy, trong lòng dang lên cảm giác ấm áp, sau đó nhìn về phía thái dương lấm tấm hoa râm của Kiếm Nam Thiên, Kiếm Thần biết nỗi khổ tâm của Kiếm Nam Thiên.

Nhiều năm như vậy luôn là ông ấy đứng trước mặt hai tỷ đệ hắn che gió che mưa, nhưng giờ đây ông ấy thực sự bất lực.

"Phụ thân, phần còn lại cứ giao cho con."

Kiếm Thần nhìn Kiếm Nam Thiên, trầm giọng nói.

Kiếm Nam Thiên nghe được lời Kiếm Thần, còn tưởng rằng mình nghe lầm, nghi hoặc nhìn về phía Kiếm Thần.

Kiếm Thần cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Kiếm Nam Thiên.

Hắn duỗi tay phải ra, sau đó một ánh sáng bạc xuất hiện trên lòng bàn tay.

"Cái này cái này..."

Kiếm Nam Thiên nhìn ánh bạc trong tay Kiếm Thần, đương nhiên biết đó là cái gì.

"Ngưng Khí Cảnh, con khôi phục rồi ư? Chuyện xảy ra khi nào vậy?"

Kiếm Nam Thiên khó có thể tin mà nhìn Kiếm Thần hỏi, lúc này Kiếm Nam Thiên phấn khích đến mức giọng nói hơi run lên.

"Cách đây một thời gian."

Kiếm Thần nhẹ giọng nói.

"Ha ha ha, tốt, khôi phục là tốt rồi." Kiếm Nam Thiên kích động cười như điên.

Một lúc sau, Kiếm Nam Thiên mới bình ổn lại tâm trạng phấn khích của mình, sau đó nhìn Kiếm Thần nói.

"Tộc hội thường niên sẽ diễn ra trong một tháng nữa, con nên đợi sau tộc hội rồi lại trở về Thiên Kiếm Học Cung."

Sau khi Kiếm Nam Thiên suy nghĩ một lúc thì nói với Kiếm Thần.

"Song lần này đệ tử ở bên ngoài đều sẽ trở về, Kiếm Nguyên Thiên cũng sẽ trở về, lúc luận võ con nên tránh đi thì hơn."

Kiếm Thần cau mày, trong đầu hiện lên một bóng người ngang ngược kiêu ngạo.

Kiếm Thần nhìn Kiếm Nam Thiên và nói: "Đến lúc đó lại tính sau. Không còn việc gì nữa thì con đi về trước đây."

Kiếm Nam Thiên nghe xong, lật tay lại, trong tay xuất hiện một hộp gỗ, ông ấy đưa hộp gỗ cho Kiếm Thần nói.

"Đây là kiếm mà mẫu thân con để lại. Bà ấy nói là do ông ngoại con truyền lại cho bà ấy. Nếu con thích kiếm thì hôm nay ta giao nó cho con."

Đôi mắt Kiếm Thần sáng lên, sau đó cầm lấy chiếc hộp gỗ.

Lúc này, ở ngoài sân, một cỗ khí thế kinh người hướng về phía tiểu viện.

"Kiếm Thần, ngươi thật to gan, lại dám phá hủy đan điền của cháu trai ta, mau chết đi cho ta."

Một tiếng hét chói tai vang lên từ ngoài viện.

Sau khi nghe được, sắc mặt của Kiếm Thần vẫn rất bình tĩnh.

Vẻ mặt của Kiếm Nam Thiên thay đổi, sau đó nhìn Kiếm Thần. Kiếm Thần kể lại toàn bộ câu chuyện.

Kiếm Nam Thiên nghe xong, sắc mặt tức khắc tối sầm, khí tức trong cơ thể không ngừng bạo động.

"Ầm."

Đúng lúc này, cửa của tiểu viện lập tức hóa thành bột phấn, bóng dáng Kiếm Nguyên Thông xuất hiện ở cửa viện.

Lúc này, sắc mặt Kiếm Nguyên Thông u ám như máu, ánh mắt nhìn Kiếm Thần tràn đầy sát ý.

Thân hình Kiếm Nam Thiên khẽ động, đứng trước mặt Kiếm Thần, nhìn Kiếm Nguyên Thông với vẻ mặt u ám. Khí thế của Phá Hư Cảnh hậu kỳ trong nháy mắt lan ra.

"Kiếm Nam Thiên, giao Kiếm Thần ra đây, nếu không..." Kiếm Nguyên Thông nhìn Kiếm Nam Thiên, trong mắt đằng đằng sát khí.

"Hừ, nếu không thì sao? Kiếm Nguyên Kỳ lại dám ức hiếp Thanh Hồng. Nếu ta có mặt ở đó, sẽ không đơn giản chỉ là phế bỏ đan điền thôi đâu." Kiếm Nam Thiên nhìn Kiếm Nguyên Thông, lạnh lùng nói.

"Tốt lắm, Phá Sơn Quyền."

Kiếm Nguyên Thông nói xong liền trực tiếp ra tay.

Sau khi Kiếm Nam Thiên nhìn thấy, vẻ mặt vẫn không thay đổi, tiếp đó khí tức trong cơ thể biến đổi, khí thế đột nhiên tăng lên, sau đó tung một chưởng đánh về phía Kiếm Nguyên Thông.

"Bịch."

"Phụt."

Thân thể của Kiếm Nguyên Thông lập tức bay về phía sau, đập thẳng vào tường. Sau khi ổn định cơ thể, Kiếm Nguyên Thông kinh ngạc nhìn Kiếm Nam Thiên.

"Ngươi, ngươi đột phá đến cảnh giới đó rồi. Che giấu sâu đến thật. Phụt..." Lời còn chưa dứt, Kiếm Nguyên Thông lại phun ra một ngụm máu.

"Kiếm Nam Thiên, chuyện này chưa xong đâu, ngày tháng của chúng ta còn dài lắm."

Sau đó Kiếm Nguyên Thông lạnh lùng liếc nhìn Kiếm Thần và bước ra khỏi tiểu viện.

Kiếm Thần mỉm cười nhìn Kiếm Nam Thiên. Hắn đương nhiên nhìn ra, tu vi của Kiếm Nam Thiên lúc này đã là bán bộ Thiên Mệnh, chỉ còn một bước nữa là có thể đột phá đến Thiên Mệnh Cảnh.

"Phụ thân, xem ra lần này người đã nhờ họa được phúc, tu vi tiến thêm một bước."

Kiếm Thần mỉm cười nói. Đối với trò hề của Kiếm Nguyên Thông, hắn hoàn toàn không để trong lòng.

Sau khi nói chuyện với Kiếm Nam Thiên một lúc, Kiếm Thần trở lại tiểu viện của mình.

Kiếm Thần cũng không chào hỏi Kiếm Thanh Hồng mà trực tiếp vào phòng, sau đó nóng lòng mở hộp gỗ ra.

Chỉ nhìn thấy một thanh trường kiếm ba thước nằm trong hộp gỗ, rộng bằng bốn ngón tay, khuyết điểm duy nhất là chuôi kiếm phủ đầy một lớp gỉ màu xanh đồng.

"Thanh Diệu? Sao lại là nó?"

Kiếm Thần nhìn hộp gỗ, khẽ cau mày.

Sau khi nhìn thấy Thanh Diệu, trong trí nhớ Kiếm Thần không khỏi hiện lên một hình bóng xinh đẹp.

“Chẳng lẽ mẫu thân là hậu duệ của nàng ấy? Nàng ấy…”

Kiếm Thần tự lẩm bẩm.

"Chủ nhân, đây là kiếm của Thanh Dao tỷ tỷ. Chẳng lẽ Thanh Dao tỷ tỷ đã kết hôn rồi sao? Hừ, đã nói sẽ chờ ngươi mà."

Tiểu Linh Nhi xuất hiện trên vai Kiếm Thần, bĩu môi nói.

"Như vậy cũng tốt, mười vạn năm đã trôi qua, chắc nàng ấy cho rằng ta đã chết." Trên mặt Kiếm Thần hiện lên một nụ cười khổ sở.

"Chỉ có điều, khí linh của Thanh Diệu đã tiêu tán, chẳng lẽ Thanh Dao đã xảy ra chuyện gì rồi?" Kiếm Thần cau mày nói.

"Chủ nhân, hiện tại ngươi không cần lo lắng chuyện này, bây giờ ngươi vẫn còn quá yếu."

Tiểu Linh Nhi nhìn Kiếm Thần mở miệng trêu chọc.

Kiếm Thần nghe thấy Tiểu Linh Nhi trêu chọc mình, bất đắc dĩ liếc nàng một cái, sau đó chìm vào trầm tư sâu sắc. Tiểu Linh Nhi nói không sai, bây giờ hắn quá yếu.

Suy nghĩ một lúc, Kiếm Thần lấy ra một tấm da thú.

Tiểu Linh Nhi thấy vậy, lập tức đoán được Kiếm Thần đang suy nghĩ gì.

"Chủ nhân, ngươi muốn ra ngoài mua công pháp thác ấn sao?" Tiểu Linh Nhi hỏi.

Kiếm Thần nghe xong, cười lớn mắng: “Ngươi đúng là con giun trong bụng ta, cái gì cũng biết.”

"Hừ, Linh Nhi đáng yêu mới không phải là thứ đáng ghét đó. Nhưng chủ nhân, hiện tại linh thức của ngươi ở cấp ba mươi tám, quá rác rưởi, chỉ có thể thác ấn công pháp linh cấp, có giá trị gì đâu chứ?"

Tiểu Linh Nhi nhìn Kiếm Thần, bĩu môi nói.

Kiếm Thần nghe xong, trên trán hiện lên mấy vạch đen. Con nhóc này từ khi nào lại có tầm mắt cao như vậy?

Lúc này, nếu những linh sư khác nghe được lời nói của Tiểu Linh Nhi thì nhất định sẽ tức giận hộc máu. Phải biết rằng linh thức của phàm nhân chưa từng tu luyện, bình thường linh thức đều dưới cấp mười.

Người có thiên phú cực cao có thể đạt tới hơn cấp mười, nhưng hiện tại Kiếm Thần đã hấp thu mảnh ký ức kia, cũng đạt đến cấp ba mươi tám, thế mà trong miệng Tiểu Linh Nhi chỉ là rác rưởi.

"Hiện nay ở thành Thiên Tuyết như vậy là đủ rồi. Ngươi phải biết, công pháp cao thâm nhất Kiếm phủ cũng chỉ có linh cấp cực phẩm mà thôi." Kiếm Thần nói.

Sau đó, linh thức của Kiếm Thần dâng trào, khống chế được công pháp mà linh thức sắp thác ấn, lấy lực linh thức thác ấn trên da thú.

Ngày hôm sau, Kiếm Thần rời khỏi Kiếm phủ, đi đến một góc, mặc chiếc áo choàng đen đã chuẩn bị sẵn và đi về phía thương hội Thiên Nguyên, thương hội lớn nhất ở thành Thiên Tuyết.

"Khách quan, xin hỏi ngài cần gì?"

Khi Kiếm Thần bước vào thương hội, một tên sai vặt đến hỏi Kiếm Thần.

"Ta muốn gặp chưởng quỹ của các ngươi."

Kiếm Thần nhàn nhạt nói, lúc này giọng hắn đã thay đổi, trở nên có chút khàn khàn.

Gã sai vặt cau mày, Kiếm Thần thấy vậy, khí tức trong cơ thể lập tức được phóng thích, khí thế uy áp trấn áp gã sai vặt.

Linh thức cấp ba mươi tám hiện tại của Kiếm Thần cộng thêm thủ đoạn của hắn hoàn toàn có thể mô phỏng khí thế của một cường giả Thiên Mệnh Cảnh.

Gã sai vặt cảm nhận được cỗ khí thế này thì giật mình trong giây lát, sau đó nhìn Kiếm Thần với vẻ mặt hoảng sợ, run rẩy nói.

"Chờ một chút, ta sẽ đi gọi quản sự ngay."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK