Chương 57: Chỉ là thiếu một quả
“Giản Đồng, trên thế giới này, không nên có bất kì người nào đối xử tốt với cô, những người đối tốt với cô, đó đều là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của họ! Cô không xứng để được mọi người đối xử tốt!” Anh ấy nói không hề suy nghĩ, trong ánh mắt lạnh lùng của ánh ấy, là một ngọn lửa tức giận, cùng với một.chút xót thương!
Lời nói của Trầm Tu Cẩn, làm Giản Đồng nhói đau, bởi vì đã chạm vào chỗ nhạy cảm nhất trong trái tim của cô ấy.
Đột nhiên ngẩng đầu lên!
Những đốm sáng đang cháy hừng hực trong đôi mắt của Giản Đồng, chính là sự giận dữ, giọng nói thô khàn của cô ấy, bắt đầu từ ngày A Lộc chết trong tù, thì cũng chưa hề lớn tiếng mất kiểm soát như vậy, cô ấy tức giận: “Anh hiểu cái gì! Anh biết cái gì! Anh đã trải qua cái gì! Anh chả biết cái gì hết! Anh dựa vào đâu mà lại dạy dỗ tôi!” Những thứ tôi từng trải qua anh đã từng nếm thử chưa! Những đau đớn tôi từng chịu anh đã từng phải chịu chưa!
“Chủ tịch Trầm vĩ đại, tôi quá hiểu anh rồi, nếu như hôm nay Trân Mộc Mộc bị anh đưa đi, thì đó cũng là chuyện bình thường, bây giờ tôi cũng chẳng phải xuất hiện trong phòng của anh, xuất hiện trước mặt anh.” Có lẽ, đây là sự vỡ òa cảm xúc, giọng nói thô khàn của Giản Đồng, xen lần chút đau thương: “Anh muốn làm gì cô ấy, tôi không quan tâm.
Anh muốn trừng trị cô ấy thế nào, tôi cũng chẳng để ý. Hôm nay tôi, muốn cầu xin anh, tha cho cô ấy một mạng” Cô ấy ngửa đầu lên nhìn vào gương mặt anh tuấn đang ép sát vào cô ấy, cô ấy quá hiểu con người này rồi, lúc đó, cô ấy vẫn là cô chủ của nhà họ Giản, người này không màng do dự liền nhốt cô ấy vào trong nhà tù, đối với việc sẽ xử lí Trân Mộc Mộc như thế nào, cô ấy quá rõ!
Trầm Tu Cẩn không phản bác lại, ánh mắt lại ngầm thừa nhận cách nghĩ của Giản Đồng.
Thực ra, những gì Giản Đồng đoán đều đúng.
“Tôi không muốn nợ thêm bất kì một tính mạng nào nữa, bất luận là trực tiếp hay là gián tiếp, cũng đều không muốn nữa rồi” Giản Đồng nghiêm túc nói.
Cô ấy đang vì Trân Mộc Mộc mà xin tha thứ sao?
Không!
Trân Mộc Mộc cuối cùng sẽ ra sao, cô ấy cũng không hề quan tâm, cái duy nhất mà cô ấy không muốn, đó là lại nợ thêm một tính mạng!
Tính mạng của A Lộc, cô ấy có bồi thường cả cuộc đời này, thì cũng không trả hết, không trả nổi! Tính mạng tươi trẻ đó, là vì cô ấy!
Là nợt Là tội! Là đau!
Cô ấy không hề có tình cảm gì với Trân Mộc Mộc, không ghét cũng chẳng thích, cho dù Trân Mộc Mộc từng làm rất nhiều chuyện quá đáng và độc ác, tính cách ngang ngược ích kỉ, cho dù cô ấy cũng không muốn nhiều chuyện phải chạy đến tận đây để cầu xin sự tha thứ cho Trân Mộc Mộc.
Nhưng, cô ấy không muốn phải nợ thêm một tính mạng nào nữa, bất luận người này là người tốt hay người xấu, bất luận là cái chết này có liên quan trực tiếp hay gián tiếp với bản thân, cô ấy cũng đều không muốn nợ thêm một tính mạng nào nữa.
nẻ khô ráp ấy… Từ khi Hạ Vi Minh qua đời, thì đôi môi này, lúc nào cũng mở miệng tự thừa nhận “nợ một tính mạng”!
Cho đến ngày hôm nay, cho dù anh ấy cho rằng cô ấy có tội, nhưng trong kí ức, người phụ nữ này chưa từng tận miệng thừa nhận, kể cả có bị anh ấy đem nhốt vào tù, có chết cũng không thừa nhận, nhưng hôm nay, vừa rồi, cô ấy cuối cùng cũng tận miệng thừa nhận rồi – cô ấy mắc nợ một tính mạng!
Trầm Tu Cẩn không nói ra được cảm giác kì lạ ở trong lòng lúc này, anh ấy nhận định thì nhận định, nhưng Trầm Tu Cẩn chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, khi được nghe tận miệng cô ấy nói ra những lời này, lại sẽ… khó chịu như vậy.
“Giản Đồng, cuối cùng cô cũng thừa nhận rồi”
Giọng nói trầm lặng đột nhiên vang lên.
“Cái gì cơ?” Giản Đồng không hiểu, không biết Trầm Tu Cẩn vẻ mặt lạnh tanh, bỗng nhiên lại nhìn thấy người phụ nữ đang bị anh ấy đè lên đó đột nhiên bật cười: “Haha, hahaha.. “
“Cô cười cái gì? Không được cười!”
Anh ấy tức giận.
“Hahaha, hahahaha.. “
“Bảo cô không được cười Kì lạ thay, anh ấy căm ghét nụ cười này. Kì lạ thay, nụ cười này khiến cho anh ấy rối bời.
Bỗng nhiên anh ấy dùng lực mạnh vào phần eol “AI …hahaha… a ~ haha… hahaha..” Anh ấy làm cho cô ấy đau, nhưng cô ấy lại bật cười.
€ó gì lại để cô ấy buồn cười đến thế?
Người làm chuyện sai trái là cô ấy, người nợ Hạ Vi Minh một mạng cũng là cô ấy, vậy cô ấy buồn cười cái gì chứ!!!
“Im miệng im miệng im miệng!” Anh ấy nổi giận, không hề có tác dụng, anh ấy không thích cái cười đó, không cần nghĩ nhiều, không ngậm miệng? Không ngậm miệng chứ gì?
“A ~!” Trầm Tu Cẩm ép người xuống, đôi môi mỏng che đi đôi môi của cô ấy.
Anh ấy có thể làm cô ấy im miệng rồi chứ.
Ngay sau đói!
“Xùy ~” Trầm Tu Cẩn bất ngờ ngẩng đầu lên, ngón tay cái lau đi vết máu ở trên khóe môi: “Cô cắn tôi?” Anh ấy có chút kinh ngạc hỏi cô ấy.
Người phụ nữ nằm dưới mở miệng ra, giọng nói thô khàn đó: “Chủ tịch Trầm, tôi từng nợ một tính mạng, nhưng không hề liên quan đến Hạ Vi Minh” Nói xong, đôi mắt của cô ấy nhắm chặt lại, quá mệt rồi… không có sức nữa rồi… khoảnh khắc Giản Đồng lịm người đi, trong đầu vẫn đang nghĩ: Cần phải giải thích sao?
Giải thích có tác dụng gì sao?
Anh ấy sẽ nghe sao?
Không muốn nghe, thì sao phải giải thích?
Giải thích, là để nói với người muốn nghe.
“Này, mở mắt ra!” Cô ấy đột nhiên nhắm mắt lại, không muốn nhìn anh ấy sao?
Trầm Tu Cẩn nheo mắt lạnh lùng nói: “Mở mắt rai”
Nhưng cô ấy không động đậy gì, Trầm Tu Cẩn thò tay ra lay vào người cô ấy, anh ấy lay, thì đầu của cô ấy ngay lập tức nghiêng sang một bên.
Tim Trầm Tu Cẩn bỗng đập nhanh: “Giản Đồng?
Giản Đồng???”
Vẻ mặt biến sắc, vội vàng lùi lại đằng sau, cong lưng bế cô ấy lên, rồi đưa vào trong phòng ngủ.
Chết rồi! Sao người cô ấy lại nóng như vậy!
Lúc đưa cô ấy từ trong phòng riêng ra vẫn còn khỏe màI “Bách Dục Hàng! Cậu đang ở đâu! Mau đến đây đi!”
Ở đầu dây bên kia, Bách Dục Hàng bất lực trợn tròn mắt: “Này người anh em, kể cả tớ có là bác sĩ riêng của cậu, nhưng đêm hôm thế này cậu lại bắt người ta chạy đến hai lần, thật là chịu hết nổi cậu rồi đấy?”
“Mau đến đây đi! Cô ấy lại ngất rồi! Cậu khám bệnh kiểu gì thết”
Bách Dục Hàng cảm thấy không hề có chút thuyết phục: “Cô ấy? Giản Đồng? Cô ấy không nghiêm trọng đến thế, cho nghỉ ngơi, rồi cho uống thuốc thì sẽ không sao đâu, cứ để cô ấy nghỉ ngơi, không có gì nghiêm trọng đâu. Sao lại bảo tớ không biết khám bệnh chứ?
Không đúng chứ, Trầm Tu Cẩn, Giản Đồng sao lại ở chỗ cậu rồi?”
Bách Dục Hàng động não một chút, liền bừng tỉnh!
“Ôi trời! Trầm Tu Cẩn! Chẳng lẽ cậu lại làm gì người phụ nữ đáng thương đó rồi sao? Với cái cơ thể khiếm khuyết tả tơi của cô ấy, bình thường không xảy ra chuyện gì thì cũng phải cảm tạ trời đất rồi, cậu còn đi giày vò cô ấy? Trầm Tu Cẩn, nếu cậu thực sự căm hận người phụ nữ này như thế, thì thà cậu cứ để cô ấy chết đi còn hơn, hà tất phải giày vò người ta như vậy chứ!”
“Đợi một chút”, ánh mắt của Trầm Tu Cẩn như lóe lên một tia sáng: “Cơ thể khiếm khuyết tả tơi? Cô ấy đủ tay đủ chân mà”
Đầu dây bên kia, Bách Dục Hàng cười “haha”
một tiếng, rồi nhẹ nhàng nói: “Thiếu tay thiếu chân cũng không đến nỗi, chỉ là thiếu mất một quả thận mà thôi.”
Trầm Tu Cẩn tay cầm chiếc điện thoại, liền run rẩy, Bách Dục Hàng ở trong điện thoại, nghe thấy hơi thở loạn xạ của Trầm Tu Cẩn ở đầu dây bên kia, vẫn chau mày lên.
“Nếu cậu không tin, thì vén áo của cô ấy lên, rồi tự mà xem”
Trầm Tu Cẩn liếc xuống nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, dáng người cao ráo bước đến, một tay cầm điện thoại, một tay đẩy cô ấy nằm nghiêng sang, chậm rãi vén áo của cô ấy lên.
Từng chút từng chút…
Đột nhiên, hai con mắt co lại!
“Là ai đã làm!” Giọng nói lạnh buốt đến tận gáy, một cơn bão tuyết bất ngờ chạy đến!
Dưới tầm nhìn của anh ấy, là một vết sẹo xấu xí nằm bên eo trái của cô ấy.
Anh ấy chìa tay ra, muốn sờ vào vết sẹo, cái bàn tay thon dài ấy, không cách nào kiềm chế được run sợ!