Mục lục
Tình Yêu Nguy Hiểm - Trầm Tu Cẩn - Giãn Đồng - Kỳ Lão Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 189 NỔI TRÊN MẶT NƯỚC

Có ba việc bắt buộc phải thực hiện!

Thứ nhất, chân tướng sự việc năm đó!

Thứ hai, hai người họ cần có một đứa con!

Thứ ba, trong trang viên nghiêm ngặt này, ai là người có động cơ và cơ hội để giúp cô ấy chuẩn bị một lọ “Vitamin” nguyên vẹn như thế.

Đáp án gần như được miêu tả giống như thật.

“Chú đi đi”. Đứng trước mặt Trầm Tu Cẩn là một ông lão rất đẹp lão, so với những người cùng tuổi tác ấy thì ông lão này kể cả ăn mặc hay nói năng đều chú trọng hơn một chút.

Đây cũng là phong thái hành động lời nói ảnh hưởng từ gia đình bê thế, mưa dần thấm lâu, học từng chút một.

Ông lão nhíu nhíu ấn đường: “Cậu chủ, nhà họ Trâm không chỉ là chủ thuê của nhà họ Hạ chúng tôi, mà còn là nơi nương tựa từ đời này qua đời khác của nhà họ Hạ chúng tôi, có thể nói, người nhà họ Trầm chính là người chủ có ơn với nhà họ Hạ chúng tôi.

Chủ đã có lệnh, thì đầy tớ sao dám không nghe.

Nhưng trước khi rời đi, thì cậu chủ có phải cũng nên cho lão nô này biết nguyên nhân tại sao cậu muốn lão nô ra khỏi trang viên này không?”

Ông không nhắc cái này, thì Trầm Tu Cẩn cũng không tức giận đến mức ãy, nhưng quản gia Hạ lại không bỏ qua.

Đôi môi mỏng cười lạnh một tiếng: “Tại sao?

Quản gia Hạ chẳng nhẽ không biết tại sao à?” Sự lạnh lùng trong đắt mắt lóe lên rồi lại vụt tắt, “Thật không thể ngờ răng, lại có thể xuất hiện một kẻ phản bội ở phía sau vừa hoa trong căn nhà được bảo vệ nghiêm ngặt này.

Quản gia Hạ, tôi có phải nên cảm ơn chú, vì chú chỉ đưa cho cô ấy một lọ thuốc tránh thai, chứ không phải một lọ thuốc độc mãn tính?”

Vừa nghe thì trong lòng quản gia Hạ đập mạnh một cái, trong tiềm thức đã khẳng định chắc chắn chuyện này là do người phụ nữ kia tố cáo…ông nói, đã nói rôi mà, làm sao lại có người phụ nữ nào không muốn sinh con cho nhà họ Trầm chứ.

Ông đã nói rồi, việc Vi Minh không làm được, thì người phụ nữ này làm sao có thể không có ý nghĩ đen tối, không động lòng?

Là cô cao thượng ư?

Hiện tại không phải đã chứng minh được sự phỏng đoán trước đây của ông rồi ư?

Cố ý gài bẫy, để ông nhảy vào, rồi lại đi tố cáo với cậu chủ… Thủ đoạn của người phụ nữ này, đúng là cao tay!

Trên gương mặt già nua nhăn nheo của quản gia Hạ, nổi lên một luồng phẫn nộ. Ông nhận ra điểm này, nên cúi đầu càng thấp hơn.

“Tôi không biết cậu chủ đang nói gì”. Chuyện đã đến nước này, đương nhiên không thể thừa nhận.

Trầm Tu Cẩn lạnh lùng nhìn ông già trước mặt, “Biết cũng được, không biết cũng được, quản gia Hạ, hôm nay chuyển ra khỏi trang viên đi”.

“Cậu chủ!”

“Không cần nhiều lời nữa”.

Quản gia Hạ mấy lần mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả, gật đầu một cách nặng nề: “Vâng, cậu chủ”. Ông ta co quäp bàn tay ở trong cánh tay áo, gân xanh nổi lên…nhưng đối diện với thái độ cứng rắn của Trầm Tu Gẩn thì dù ông ta có tài ăn nói như thế nào cũng không có đất dụng võ.

Ông ta đã theo bên cạnh Trầm Tu Cẩn mấy chục năm nay rồi, hiểu được người con trai này ở cái tuổi trẻ măng như thế tiếp quản cả gia đình nhà họ Trầm, người con trai này không dễ thân thiết, việc gì anh ta đã quyết định thì sẽ không bị ai làm lung lay.

Trong vườn hoa của trang viên, một người đàn ông nào đó, đưa thứ gì đó cho Trầm Nhị.

Hai người hình như thì thầm hai câu, Trầm Nhị không mở ra xem, nắm lấy cái túi giấy màu da bò ấy, mặt nghiêm trọng chạy nhanh quay về, một mạch vào thẳng đại sảnh rồi chạy lên lầu, đi về phía phòng sách.

Quản gia Hạ lui khỏi phòng sách của Trầm Tu Cẩn, thì va phải Trầm Nhị vội vội vàng vàng chạy đến.

Lách cách!

Chiếc túi giấy màu da bò rơi xuống đất, nắp túi đựng giấy tờ không lỏng lẻo, loạt soạt kêu lên, đồ bên trong rơi đầy sàn nhà.

“Không sao chứ, thực xin lỗi quá, tôi nhặt giúp cậu..” Quản gia Hạ ngồi xổm xuống, đưa tay ra nhặt lên một tờ giấy, vội vàng liếc qua một cái, mặt lập tức biến sắc.

Ông ta còn chưa kịp xem kĩ thì cánh tay ở bên cạnh lập tức giơ ra: “Không cần, không cần đâu”.

Gác lên tay ông ta, vội vàng lấy đi tờ giấy ấy từ tay ông ta: “Quản gia Hạ chú cứ đi bận việc của chú đi, tôi tự nhặt được”.

Quản gia Hạ không có tâm trạng giải thích với anh, liền gật đầu, nói một câu “Xin lỗi” rồi quay người vội vàng rời đi.

Ông lại không lập tức ra khỏi tòa nhà chính, mà đi như bay vào nhà vệ sinh dưới tầng một.

Quản gia Vương hét lên với ông ta một tiếng: “Vội vàng thế, quản gia Hạ ông từ từ thôi”.

“Đau bụng, không đợi đc”. Quản gia Hạ cáo lồi cười cười một cái, gấp gáp ôm bụng, trốn vào trong gian nhà vệ sinh.

Vừa vào trong nhà vệ sinh thì “Cạch” một tiếng, lập tức khóa trái cửa lại.

Vội vàng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

“Ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi”.

Ông chủ nhà họ Trầm đang chơi chim, khi không lại bị cuộc điện thoại làm cho mấy hứng, dừng lại một chút, nói từ tốn: “Vội vội vàng vàng, ông đã ở cái tuổi này rồi, sao vẫn chưa thể học được bình tĩnh? Cứ gào lên, không khác gì hồi ông còn trẻ”. Dạy dỗ một tràng mới quay lại chủ đề chính, liền hỏi: “Có chuyện gì hả?”

Ở bên này quản gia Hạ đã gấp đến mức mồm sủi bọt: “Ông chủ, chuyện năm đó, cậu chủ đã điều tra ra rồi “Không thể nào, là chính ta sắp xếp giải quyết hậu quả sau sự việc ấy, nó có bản lĩnh phi thường thì cũng vẫn là cháu trai của ta”. Ý của câu nói là, dù Trầm Tu Cẩn có xuất sắc, có được việc đến mấy đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi bàn †ay của ông nội anh.

“Là thật ạ! Vừa rồi tôi nhìn thấy Trâm Nhị cầm một túi tài liệu màu da bò, cũng vì cậu ta đi vội vàng quá nên đâm phải tôi, đồ ở trong túi tài liệu rơi ra, tôi tùy tiện nhặt lên một tờ, thì liền nhìn thấy một sự việc của năm đó…cậu ta đề phòng tôi, nên tôi cũng chỉ vội vàng liếc qua một chút.

Nhưng tôi đảm bảo, trong túi tài liệu ấy, tuyệt đối là những tài liệu liên quan đến những việc xảy ra năm đói”

Lúc này, Ông chủ ở đầu bên kia cũng điện thoại cũng không thể ngồi yên được nữa, “Cái gì?”

“Chắc như đỉnh đóng cột rồi. Lúc tôi xuống lầu thì Trâm Nhị vẫn còn đang nhặt giấy tờ dưới đất, ông chủ, ông mau mau nghĩ cách đi! Tài liệu ấy tuyệt đối không thể để cậu chủ nhìn thấy được! Ông mau nghĩ cách đi!”

“Được rồi! Đừng có kêu lên nữa!” Mặt ông chủ Trầm đã xanh lè, trầm giọng gào lên: “Để đấy cho tôi, việc khác lát nữa ta sẽ lại hỏi ông”.

Lời vừa dứt, điện thoại cũng ngắt.

Trâm Nhị nhặt xong giấy tờ rơi dưới đất, cũng chỉ là nhẹ nhàng lướt qua một chút, nhưng quy tắc nghề nghiệp đã khắc vào xương từ nhỏ, đồ đạc của chủ nhân không được tùy tiện xem.

Nhặt hết giấy tờ, nhét lại vào túi tài liệu, gõ gõ cửa.

“Cộc cộc”.

“Wào đi”.

Trầm Nhị vội vàng đi đến bên cạnh Trầm Tu Cẩn, “Cậu chủ, có thư của anh”.

Trâm Tu Cẩn nhàn nhạt quét qua một cái, đưa tay đón lấy, mở túi tài liệu ra, rút giấy tờ ở bên trong ra.

Một thứ âm thanh chói tai vang lên, Trầm Tu Cẩn nhíu cô, quét lên chiếc điện thoại đang đặt trên bàn làm việc, có ý không muốn nhận.

Nhưng chuông điện thoại vang lên không ngớt.

“Cậu chủ, là điện thoại của ông chủ”. Trầm Nhị nhắc nhở nói.

Trầm Tu Cẩn mím môi, đặt tập tài liệu trong tay xuống, cầm điện thoại trên mặt bàn lên, nhận cuộc gọi, người trong điện thoại nói gì đó, sắc mặt Trầm Tu Cẩn biến đổi ngay lập tức, đột nhiên đứng bật dậy, thân sắc vô cùng nghiêm trọng.

Lại liếc qua tập tài liệu mới rút ra được một nửa, nghiến răng, lấy chiếc áp khoác đang mặc trên vai ghế cùng khăn quàng và găng tay.

“Cậu chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đil Ông chủ bị xuất huyết não đang hôn mê, được đưa đến bệnh viện rồi”.

Trầm Tu Cẩn ra khỏi phòng sách, đi xuống tầng, Trầm Nhị đi lái xe, đột nhiên Trâm Tu Cẩn nhớ ra gì đó, gọi quản gia Vương lại: “Quản gia Vương, lúc tôi không ở đây, chú ý chăm sóc cho cô chủ”. Xe đi tới, Trầm Tu Cẩn vội vàng lên xe: “Mau đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK