Chương 228 Tớ bắt buộc phải tìm được cô ấy.
Khuôn mặt nhăn nhó, anh phải nhìn!
Anh bắt buộc phải nhìn!
Theo con mắt nhìn của cậu chủ Đỗ, một việc rất đỗi bình thường, thế nhưng đổi lại là Trầm Tu Cẩn, lại nặng nề đến vậy.
Bức ảnh trên màn hình, vừa lọt vào tầm mắt, anh đã biết……đúng rồi, là cô!
Cho dù, người phụ nữ trong bức ảnh, tóc đã dài.
Cho dù, bức ảnh chụp không được rõ nét.
anh cũng có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, đó chính là Tiểu Đồng.
Trái tim bông đập mạnh liên hồi.
“Cô ấy ở đâu?”
Trầm Tu Cẩn sốt ruột hỏi.
Cậu chủ thứ nhà họ Đỗ liên bán đứng Phí Minh Minh.
Bức ảnh trong điện thoại, đã được người đàn ông đó gửi vào hòm thử của mình Ngón tay thon dài của anh buông khỏi chiếc điện thoại, “Quay về nói với ông Đỗ, tôi sẽ không ra tay với Đỗ Thị nữa, về nguy cơ lần này của Đỗ Thị, Trầm Thị sẽ rót vốn vào làm bên đầu tư, còn về hợp tác cụ thể, bảo ông Đỗ đến Trầm Thị, đàm phán với giám đốc hạng mục của công ty tôi.
Tôi sẽ truyền đạt lại chuyện này với cấp dưới”
Anh nói rất nhanh, cậu chủ thứ nhà họ Đỗ còn chưa kịp nói cảm ơn, một cơn gió lướt qua bên trong phòng ăn, đối phương đã biến mất không dấu vất.
“Phí Minh Minh!” Anh vừa lái xe, vừa nghĩ vê chuyện Phí Minh Minh, thật sự là không nhớ lại được người này.
Gọi một cuộc đến chỗ Hi Thần: “Cậu quen Phí Minh Minh không?”
Hi Thân cũng đang đợi Trầm Tu Cẩn gọi đến, những người anh em thân thiết như họ, có lẽ là tâm linh tương thông với một vài thói quen của đối phương.
“Con gái nhà họ Phí? Cậu tìm cô ta làm gì?”
“Cậu quen cô ta? Thân không?”
Hi Thần “Ừm” một tiếng: “Cũng thân”
“Tên nhóc nhà họ Đỗ kia nói với tớ, Phí Minh Minh biết tin về Tiểu Đồng”
“Hiểu rồi” Hi Thần không cân Trâm Tu Cẩn phải nói hết lời, gật đầu đáp: “Chuyện này cứ để tớ giải quyết. Cân tớ đặt vé máy bay cho cậu không?”
“Không cần đặt vé máy bay đâu, bây giờ tớ đến sân bay rồi”
Nói xong liên ngắt điện thoại, phi như bay về nhà, vội vàng vào phòng ngủ lấy hộ chiếu của mình, rồi lại vội vàng ra ngoài.
“Cậu chủ, lúc nào cậu quay lại?”
Quản gia đuổi theo hỏi, đáng tiếc là chiếc xe đã phóng đi mất, chỉ còn lại làn khói ống xả màu đen.
“Điều này……” Công ty phải làm thế nào?
Công ty phải làm thế nào?
Bách Dục Hàng cũng nhận được cuộc gọi của Trâm Tu Cẩn “Cậu hãy đến Trầm Thị một chuyến”
Bách Dục Hàng không hỏi, mà liền đồng ý rồi nhanh chóng phóng tới Trâm Thị.
Anh tưởng răng sẽ nhìn thấy Trầm Tu Cẩn ở Trầm Thị, kết quả là không có ai.
Trước khi Trầm Tu Cẩn lên máy bay riêng, đã gọi cho Bách Dục Hàng, “Bảy giờ là lúc thế hiện tình bạn thân thiết, Dục Hàng, tất cả mọi thứ của công ty đều nhờ cả vào cậu.”
Không cho Bách Dục Hàng một chút thời gian nào để phán bác lại, không những ngất điện thoại, mà anh còn tắt máy.
Tâng cao của Trầm Thị, trên khuôn mặt tuấn †ú của Bách Dục Hàng, mây đen u ám, trông như thể người khác nợ anh mấy nghìn tỷ vậy.
Không gọi được điện thoại cho Trâm Tu Cân, vậy thì gọi cho Hi Thần Bách Dục Hàng nghĩ đến một khả năng, khuôn mặt mù mịt máy đen, bỏng chốc càng xám xịt hơn: “Không phải cậu định nói với tớ, bây giờ cậu đang ở sân bay chứ?”
“Ừm, không cần phải lo lãng cho A Cẩn, những ngày A Cẩn không ở đây, cố găng quản lý tốt công ty nhé” Đây đâu phải là lời nhờ vả an ủi, mà chính là cười trên nói đau của người khác “Ôi trời tên khốn nạn Hi Thần, có phải là cậu đã biết từ lầu rồi đúng không, còn giấu tớ, để tớ ngốc nghếch nhận cuộc gọi của tên họ Trầm kia, vội vội vàng vàng chạy đến Trâm Thị Hai người đó đã tính kế sẵn, cố tình giấu anh, lừa anh đến công ty của tên họ Trâm để làm việc miên phí “Được rồi, không nói nữa, lát nữa máy bay phải cất cánh rồi. Ngät máy đây.
Bách Dục Hàng nghe thấy tiếng “Tút tút tút”
trong điện thoại, mãi hồi lầu mới phản ứng lại, giận dữ măng chửi: “Tên họ Trâm kia! Tớ có nợ nần gì cậu đầu!”
Sau khi trút giận một hồi, mặt cô ủ rũ gọi điện cho viện trưởng: “Viện trưởng Trương, bên chô tôi có chút chuyện, phải xin nghỉ “Ừm, được, nghỉ bao lâu?”
Tôi cũng không biết Được rồi, cứ quyết định như vậy đã, lúc nào nghỉ đủ thì tỏi sẽ quay vê.
Ông lườm, ông còn muốn hỏi, định nghỉ bao lâu nữa.
Buổi chiều Tiêu Hãng đến sân bay Lệ Giang.
Lúc Trâm Tu Cẩn đến sân bay Lệ Giang, đã quá 8 giờ tối rồi “Tớ không hỏi trực tiếp Phí Minh Minh, mà hỏi những người khác trong giới này” Hi Thần nói, sau đó đưa điện thoại cho Trâm Tu Cẩn: “Có một chuyện, tớ bät buộc phải nói với cậu. Chuyện về Tiểu Đồng……vợ cậu, mọi người trong giới đều đang ầm ï cả lên rồi”
Cụ thể mọi chuyện thế nào, Hi Thân cũng kể đơn giản cho người đàn ông bên cạnh biết.
“Ngăn chặn thông tin lan truyên”
Hi Thân lắc đâu: “Không được, cậu không biết được, tin tức này nóng hổi đến mức nào đâu, tin này đã được lan truyền ra từ lâu rồi, lúc chúng ta còn trên máy bay, những người trong hay ngoài giới này, chỉ cần là người biết về Trầm Tu Cẩn cậu, đều đã biết. Hơn nữa chính là……lan truyền từ dòng tin nanh của Phí Minh Minh. Tiêu Hãng cũng đến rồi, sáng nay vừa đến”
Người đàn ông chau mày: “Cậu ta còn muốn thế nào?”
Trên quãng đường xe taxi đi đến thành cổ Đại Lý, Hi Thân chỉ vào điện thoại của mình, là lịch sử trò chuyện với một người mầu trong giới “Bức ảnh đó được chụp lại trong một quán bar” Hi Thân nói: “Theo lời Phí Minh Minh nói, vợ anh……cô ấy đã có tình mới rồi”
Säc mặt người đàn ông bên cạnh tối sâm lại.
Lúc chiếc xe đến khu căn hộ cho thuê Phí Minh Minh ở, từ ghế ngồi phía sau, giọng nói trầm lãng của người đàn ông vang lên “Đi thắng đi”
“Sao? Không tìm Phí Minh Minh nữa sao?”
Người đàn ông lắc đâu: “Không tìm cô ta”
Nếu Tiêu Hãng cũng ở đây, thì tìm Phí Minh Minh, chäc chăn không phải là một sự lựa chọn tốt.
“Chúng ta sẽ ở khu căn hộ đối diện bọn họ”
Trâm Tu Cẩn nói.
Hi Thân không phản bác, gật đâu đồng ý.
Hai người xuống xe.
Sau khi đăng kí thuê phòng ở một căn hộ cho thuê đổi diện, Hi Thần vân đang cầm điện thoại nhìn, vừa nói với người đàn ông đang không ngừng hút thuốc bên cạnh: “Tớ đã mượn tài khoản Wechat của cô người mầu vừa nãy và vào được nhóm trò chuyện của họ. A Cẩn, tớ nghĩ, có lẽ cậu không tìm được Giản Đồng dê như vậy đâu. Bức ảnh được chụp ở quán bar, Phí Minh Minh vừa đến quán bar đó cùng Tiêu Hàng, tìm thấy ông chủ để hỏi rồi, ông chủ quán bar nói không quen……có lẽ, cho dù cậu biết trước đây cô ấy ở Đại Lý, thì bây giờ cũng không thể tìm được. Huống hồ có lẽ cô ấy không ở Đại Lý, có khả năng chỉ là đến Đại Lý chơi.”
“Không phải.” Người đàn ông bên cạnh liên phản bác suy đoán của Hi Thân: “Chäc là cô ấy đang ở gần đây” Bồng nhiên nhớ ra gì đó, người đàn ông sững lại, đầu thuốc lá kẹp giữa ngón tay, cứ cháy mãi đến tận cùng, “Xoet” một cái, bỏng tay, anh mới tỉnh táo lại rồi vứt đi.
“Xoạch” một tiếng, liên đứng dậy, “Tớ nhớ ra rồi! Cô ấy ở Nhĩ Hải!”
“Hả?”
“Cô ấy ở Nhĩ Hải! Cô ấy chắc chăn đang ở Nhĩ Hải! Ngày trước lúc cô ấy mơ, có nói mê, từng nhắc tới Nhĩ Hải.” Giây phút anh nhớ lại, liền lấy tay gõ vào sau đầu mình: “Sao tớ lại quên được chứ! Sao lại! Quên được!”
Nhìn thấy cách trang điểm kiểu dân tộc cúa cô ãy trong bức ảnh đó, anh mới nhớ ra, có một lân lúc ngủ mơ nói mê, cô có hét “A Lộc”, rồi lại nói “Nhĩ Hải đẹp”.
Sao anh lại có thể bỏ qua chuyện quan trọng như vậy?
Säc mặt Hi Thân càng thêm nghiêm túc: “A Cẩn, phạm vi của Nhĩ Hải rộng đến mức nào, cậu biết không?”
Gần như là vòng qua hơn nửa tỉnh Vân Nam, xuyên qua rất nhiều thành phố.
Còn chưa nhãc đến là ở quê nữa “Trâm Nhị” Người đàn ồng móc điện thoại ra, gọi điện thoại: “Cho người đến Đại Lý, đúng, những người nào có thể cử đến đây, hấy gọi tới”
“A Cẩn, điêu này không ổn cho lam, Tây Nam có những quy định của Tây Nam, vùng đất Vân Nam này, không phải là thành phố nhỏ. Điều động người với quy mô lớn như vậy……chỉ sợ sẽ khiến những thế lực bên này hiểu nhầm ý định của cậu thôi”
“Đó là vợ tớ, tớ bät buộc phải tìm thấy cô ấy.”
Về chuyện tìm Tiểu Đồng, anh, Trâm Tu Cẩn, tuyệt đối không lùi bước!