Chương 111: Trầm Tu Cẩn VS Tiêu Hằng T
iêu Hằng cười nhẹ một tiếng: “Thứ của cậu?
Thứ chủ tịch Trâm chỉ là?”
“Trong lòng biết rõ, hà tất phải nói ra”
“Nếu như thứ chủ tịch Trầm muốn chỉ là tiểu Đồng”, nụ cười trên môi của Tiêu Hằng, lập tức thu lại: “Chủ tịch Trầm, tiểu Đồng cô ấy là một người sống sờ sờ, không phải là thứ thuộc về ai cả”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Trầm Tu Cẩn, không có một chút biểu cảm gì, đôi mắt sâu đen ngóng nhìn về đối phương: “Tôi đã từng cảnh cáo cậu, thứ của tôi, kể cả tôi không cần, thì người khác cũng đừng hòng cướp đi”
Trên khuôn mặt Tiêu Hằng lộ ra sự sắc bén: “Giản Đồng cô ấy là một người sống, cô ấy có cách nghĩ của riêng mình, cô ấy cũng có quyên lợi được lựa chọn người bên cạnh. Trâm Tu Cẩn, cậu quản có hơi nhiều rồi thì phải”
“Phải, cũng có lẽ là chủ tịch Trâm cậu, đã từng có một quá khứ mà không ai biết tới với tiểu Đồng. Nhưng quá khứ chính là quá khứ. Trầm Tu Cẩn, nếu bản thân cậu đã nói rồi, cô ấy là thứ cậu không cần thì hà tất lại không chịu buông tay chứ?”
Nghe xong, trong đôi mắt sâu đen của Trầm Tu Cẩn, lóe lên sự hung dữ… Cô ta đã nói với Tiêu Hằng những gì?
“Kể cả giữa hai người đã từng trải qua cái gì, vậy cũng chắc chắn không phải là một chuyện vui vẻ gì. Trầm Tu Cẩn, nếu cậu không mù, thì có thể nhìn thấy, tôi có thể làm cho khuôn mặt của cô ấy xuất hiện nụ cười.” Tiêu Hằng không nhường nhịn: “Trầm Tu Cẩn, cậu có thể không?”
Tô Mộng cảm nhận được rõ ràng nhất, toàn thân của Boss ở bên cạnh đang cứng đơ lại, cho dù không hiện rõ, nhưng cô ở gần, nên có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đột nhiên! Trầm Tu Cẩn nheo mắt lại: “Cậu có hiểu cô ta không?”
“Không phải đang trong giai đoạn tìm hiểu sao?” Tiêu Hằng lẩm bẩm.
“Vậy cậu hiểu được quá khứ của cô ta, cô ta là người như thế nào không?”
“Cô ấy là người như thế nào, cũng không quan trọng, cái quan trọng là, Giản Đồng cô ấy là một người con gái tốt”
Tiêu Hằng đột nhiên cau mày lại, “Chủ tịch Trầm chắc không phải đã yêu cô ấy rồi chứ? Nếu không thì hà tất phải chặn đường tôi lúc này? Chủ tịch Trâm, nếu như cậu yêu Giản Đồng, thì chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng”
Trầm Tu Cẩn nghe xong, thẹn quá quá giận: “Tôi yêu cô ta?” Anh cười lạnh lùng: “Trâm Tu Cẩn tôi có yêu ai, thì cũng sẽ không yêu cô ta.” Người phụ nữ tùy tiện này, vừa là A Lục, lúc này vừa lại bám vào chàng công tử đẹp trai giàu có Tiêu Hằng kia.
Trầm Tu Cẩn lạnh lùng cao ngạo, sao có thể yêu một người phụ nữ hám của tùy tiện được chứ?
Trầm Tu Cẩn lúc này thẹn quá hóa giận, anh cũng không hê suy nghĩ, đằng sau mọi tâm trạng bất thường này của anh, có thực sự giống như những gì bản thân anh nói, tuyệt đối sẽ không yêu Giản Đồng không?
Anh quá kiêu ngạo rồi, lạnh lùng cao ngạo đến mức không có cách nào để đối diện với sự thật rằng bản thân đã yêu Giản Đồng mất rồi. Vì quá lạnh lùng cao ngạo nên anh cứ luôn phủ nhận trái tim của mình!
Đối với cử động lộ rõ ra tâm trạng dao động của Trầm Tu Cẩn, giữa hai đầu lông mày của Tiêu Hằng, lóe lên chút ngạc nhiên… Trầm Tu Cẩn của lúc này với Trầm Tu Cẩn anh từng biết, luôn luôn lí trí luôn luôn lạnh lùng, luôn luôn thờ ơ, giống như một người máy không có cảm xúc kia, thực sự cùng là mọt người sao?
Tiêu Hằng nhìn Trầm Tu Cẩn tâm trạng đang dao động ở đối diện, tròn thời gian 30 giây, dần dần, trong ánh mắt của anh, thu lại sự ngạc nhiên, rồi lóe lên sự sáng tỏ.
Khóe miệng hơi hơi hếch lên… Nếu như tên họ Trâm này đã nói cả đời anh cũng sẽ không yêu Giản Đồng, vậy cứ tuân theo ý nghĩa của Trâm Tu Cẩn thôi. Mà bản thân, lại không có nghĩa vụ phải nhắc nhở tình địch, đúng chứ?
Đến cả Tô Mộng và Trầm Nhất, cũng không phải kẻ ngốc, đều có thể cảm nhận được sự kì lạ trong Boss của họ.
Tiêu Hằng cười nhẹ: “Vậy là tôi hiểu lâm chủ tịch Trầm rồi. Có điều Giản Đồng rất hợp với khẩu vị của tôi. Mọi người đều nói Tiêu Hằng tôi, là một chàng công tử mười phân vẹn mười.
Tôi cũng không phủ nhận.
Nhưng Giản Đồng, tôi thực sự muốn đối xử nghiêm túc”
Tiêu Hãng cười nhẹ nói, lúc nhắc đến Giản Đồng, trong đôi mắt đào hoa, lóe lên ý cười. Bất giác, sự ấm áp và dịu dàng đó, dường như có thể lộ ra ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa sổ của xe, tràn vào trong chiếc Bentley của Trầm Tu cẩn.
Không biết tại sao, trong lòng Trầm Tu Cẩn lại cảm thấy vô cùng căm phần, không cam tâm, thậm chí còn có một chút ngột ngạt… Nhưng tâm trạng này, đối với anh mà nói, lộ ra quá là bỡ ngỡ.
Người đàn ông ngồi ghế sau chiếc Bentley, trên đôi môi mỏng, chậm rãi nở ra một nụ cười, nhưng nụ cười đó, lại không bằng ánh mắt, ánh mắt có chút tàn nhẫn: “Nếu như cô ta không giống với bộ dạng mà cậu tưởng tượng thì sao?”
“Vậy Tiêu Hằng tôi cũng vẫn cho là cô ấy”
Trên khuôn mặt như ngọc của Trầm Tu Cẩn, dần dần hiện lên sự chế giêu, đôi môi mỏng động đậy: “Cậu chủ Tiêu tình cảm nồng nàn, là muốn nói với người họ Trầm tôi đây, tình cảm giữa cậu và người phụ nữ đó vô cùng bền vững sao? Cho dù có trải qua cái gì, cậu cũng sẽ không vứt bỏ người phụ nữ đó, mãi mãi không rời xa sao?”
Giọng nói lạnh lùng cất lên: “Vậy được, người họ Trầm tôi không giỏi làm những chuyện uyên ương kia, để tôi xem, cậu chủ Tiêu cậu có thể kiên nhẫn được bao lâu.”
Tiêu Hằng đáp lại: “Núi nước có tương phùng, chúng ta mỏi mắt chờ mong”
“Trầm Nhất, lái xe” Trầm Tu Cẩn lãnh đạm hạ lệnh, cửa sổ ở ghế đăng sau của chiếc Bentley chậm rãi kéo lên. Chiếc xe Bentley màu đen liền ở trước mặt của Tiêu Hằng, vạch ra một đường cong đẹp mắt, quay đầu rời đi.
Bên trong chiếc Bentley, Tô Mộng không dám thở mạnh, sợ sẽ chạm vào cơn giận của Boss ngồi bên cạnh.
Dáng người cao ráo của Trầm Tu Cẩn, dựa vào chiếc ghế ngồi, đôi mắt được bao phủ bởi một màn sương lạnh, bàn tay đặt trên đùi, đã siết chặt, lại còn siết chặt hơn.
Được lắm, Giản Đồng!
Cô được lắm!
Ngày trước thì là Lục Thâm, miệng cứ cất gọi “A Lục A Lục”, bây giờ thì sao, lại quyến rũ Tiêu Hãng?
Tiêu Hằng nói anh ta đã yêu cô ta mất rồi?
Sao có thể chứ?
Sao anh ta có thể yêu một người phụ nữ tùy tiện và trụy lạc chứ?
Cho đến lúc này, Trâm Tu Cẩn lại một lần nữa cảm nhận rõ được, Giản Đồng, đã không còn là Giản Đồng lúc đầu nữa rồi.
Giản Đồng của lúc đó, không thèm nịnh nọt bất kì một người nào, đương nhiên cũng bao gồm cả đàn ông. Mà Giản Đồng của bây giờ, lại đi quyến rũ lần lượt từng người đàn ông.
Khuôn mặt anh tuấn của Trầm Tu Cẩn lúc này, trở nên tái mét. Tô Mộng ngồi cách xa anh ra, ra sức không phát ra một tiếng động nào, để thu hút sự chú ý của người đàn ông đang sắp nổ tung lên ở bên cạnh.
“Trầm Nhất, mảnh đất ở đảo Tần Hoàng kia, tôi nhớ là ngày mai khởi máy quay?”
Trầm Nhất ngồi trên ghế lái đáp lời: “Đúng rồi, Boss. Có điều Trầm thị chúng ta không có dự định cạnh tranh”
“Bây giờ thì có rồi” Ở ghế sau, toàn thân người đàn ông tỏa ra hơi thở lạnh toát: “Giữ lấy mục tiêu này.”
“Điều này… ông chủ, tuy là cạnh tranh, nhưng lần này là nhà họ Tiêu đầu tư vào, rõ ràng không có ai nói gì, nhưng những người khác đều biết, mục tiêu này, nhà họ Tiêu khí thế nhất định phải giành được, dường như là thứ dễ như trở bàn tay của nhà họ Tiêu đó.”
Tô Mộng trợn ngược mắt lên… Trâm Nhất, cậu có thể dùng cái đầu lợn của cậu suy nghĩ một chút không? Không phải của nhà họ Tiêu, thì Boss cũng không chắc muốn cạnh tranh đâu.
“Vì thế mới phải giữ lấy.”
Trầm Nhất ngay lập tức hiểu ra!
Lại hối hận mồm nhanh hơn não, Boss rõ ràng là muốn nhằm vào người nhà họ Tiêu mà!
Nhưng… là vì người phụ nữ đó sao?
Dè dặt liếc nhìn vào gương chiếu hậu, từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy được khuôn mặt của Boss đang ngồi phía sau, Trâm Nhất buông cánh tay đặt trên vô lăng xuống, rồi bỗng run rẩy!
Biểu cảm của… Boss, thật đáng sợi Tô Mộng nghiêng đầu hỏi: “Boss… Nếu như Giản Đồng cô ấy đã đối với anh không còn quan trọng, vậy, vậy tại sao…“ vẫn phải ra tay với Tiêu Hằng chứ?
Tô Mộng nhìn thấy được, đằng sau mọi thủ đoạn của Trầm Tu Cẩn, đều là đang thúc ép Tiêu Hằng.
“Tiêu Hằng coi nhẹ lời cảnh cáo của tôi, thứ của tôi, tôi không cần nữa, thì người khác cũng không được phép nhặt lấy” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, chậm rãi cất lên: “Một tên ăn chơi đàn đúm, một tù nhân cải tạo, ở trước mặt của tôi, biểu diễn tình yêu bền vững gì chứ? Để tôi xem xem, anh ta sẽ lựa chọn như thế nào!”