Chương 150: Là tên họ Trầm hay là tôi có thể làm thỏa mãn cô
Trong cơn mưa gió, có một người phụ nữ, từ trong sảnh của Đông Hoàng bước ra ngoài, đi vào trong cơn mưa, chiếc ô là tìm được ở trong tủ cất trữ đồ, người đàn ông đó cho dù có đáng ghét bao nhiêu, nhưng có một câu đã nói đúng rồi.
Cô là kẻ đảo ngũ, là người nhu nhược.
Nhưng, làm sao có thể cam tâm?
Đi đến bên đường, bên đường đã có một chiếc Bentley màu đen đang đứng chờ ở đó.
Một mắt cũng có thể nhận ra, chủ nhân của chiếc xe, trừ Trầm Tu Cẩn ngông cuồng tự cao tự đại kia, còn có thể là ai?
Giơ chân bước đến, cửa sổ của chiếc xe được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của người lái xe.
“Cô Giản, mời lên xe” Trâm Nhị ở trong xe bước xuống xe, đi vòng đến bên ghế đăng sau, rồi kéo cửa xe ra.
Giơ chân ngồi vào trong xe, ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, gương chiếu hậu chiếu vào người phụ nữ ở phía sau, người phụ nữ đó rất yên tĩnh, nghiêng mặt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Trầm Nhị không hiểu được người phụ nữ này nữa rồi, vào hai tiếng trước, cô với nét mặt điên cuồng xông ra khỏi tòa nhà đó, lúc đó, trên người của cô, bộc lộ ra nỗi tuyệt vọng dày dặc, dường như là tràn cả ra, khiến cho một chàng trai 1 mét 8 như anh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, trên người của cô, là nỗi tuyệt vọng và sợ hãi phát ra từ trong lòng.
Trầm Nhị lại dè dặt liếc nhìn người phụ nữ ở phía sau qua chiếc gương chiếu hậu… quá yên tĩnh rồi.
“Ừm, chủ tịch Trầm bảo tôi lái xe đến sảnh để đợi cô.”
Giản Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thực ra vốn dĩ không nhìn rõ cảnh ở bên ngoài, nước mưa làm ướt hết cái cửa sổ kính, trở thành một màn mơ hồ. Nhưng cô lại nhìn rất say sưa, chiếc xe chạy chậm rãi ở trên đường, cho đến lúc xuống xe, Trầm Nhị cũng không thể đoán được tâm tư của người phụ nữ ngồi ở phía sau.
Từng nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của cô, lại tận mắt nhìn thấy vẻ yên tĩnh của cô… Tương phản đến kì lạ.
“Cô Giản, đến rồi”
Giản Đồng lúc này mới hạ xuống một chút cái cửa sổ xe, nhìn rõ ràng ba chữ “quỹ duy ái” ở cách đó không xa, khóe miệng hơi mím lại: “Tôi chưa từng nói muốn đến ‘duy ái’“
“Boss nói, bất luận cô Giản muốn đi đâu, thì cũng bắt buộc phải đến “duy ái trước”
“Đi cà phê không độ “
“Nhưng mà Bo…”
“Anh có thể báo cáo với anh ấy, nhưng bây giờ, tôi muốn đi không độ “
Trầm Nhất vẫn chưa nói hết câu, thì lại nghe thấy giọng nói thô khàn ở phía sau chậm rãi cất lên: “Hoặc là, tôi tự gọi xe.”
Khóe miệng của Trầm Nhị hơi hơi co giật, nhìn thấy Giản Đồng thực sự đã đẩy cửa xuống xe.
“Đợi một chút, cô Giản, để tôi đưa cô đến đó đi”
Chiếc xe lại chạy trên đường, không lâu sau, thì đến không đội. Giản Đồng đẩy cửa bước xuống xe, không thèm quan tâm đến Trầm Nhị có gọi điện thoại để báo cáo cho người đó hay không.
Một phòng riêng trong tiệm cà phê “Xoẹt” một tiếng, cửa mở ra, người đàn ông ở trong phòng riêng ngẩng đầu lên, đùa giỡn cười nhẹ một tiếng: “Đã lâu không gặp, cô trưởng thành hơn rồi”
Giản Đồng cúi đầu nhìn xuống dưới chân, không nói một câu nào, đợi đến câu nói chế giêu sau đó của anh.
“Bản lĩnh quyến rũ đàn ông đã trưởng thành hơn rồi”
Vào lúc Tiêu Hãng nói ra câu này, không ngoài dự đoán của Giản Đồng, cúi đầu nhìn xuống đất, ở góc mà Tiêu Hằng không nhìn thấy, môi cô hơi run run, sự đau khổ ở trong đôi mắt, không kịp biểu hiện ra ngoài, thì đã biến mất không dấu vết: “Tiêu Hằng.”
Một Giản Đồng từ trước đến giờ chỉ gọi anh là “cậu chủ Tiêu”, trực tiếp gọi thẳng tên chưa nay chưa từng thấy, người đàn ông bỗng nhiên thẹn quá hóa giận: “Ai cho phép cô gọi tên của tôi? Tên của tôi được nói ra từ trong miệng của cô, chỉ khiến tôi cảm thấy kinh tởm”
Giản Đồng nhìn Tiêu Hằng, lặng lẽ lấy ra chiếc điện thoại, ấn mở đoạn video ra, đưa đến trước mặt của Tiêu Hằng, không nói gì, ánh mắt đặt lên trên khuôn mặt của người đàn ông ở đối diện.
Đoạn video rất ngắn, không đến một phút, nhưng vào lúc Tiêu Hằng nhìn thấy đoạn video này, chuyện mà trong lòng Giản Đồng vẫn không muốn tin, thì đã trở thành sự thực.
Không nói thêm gì nữa, đứng dậy, cầm chiếc điện thoại ở trên bàn lên, “Giám đốc Tiêu, thiên hạ nhộn nhịp đều vì lợi mà quên, thiên hạ bài trừ đều vì lợi mà đến, lý lẽ là cái lý lẽ này, nhưng thủ đoạn lần này của cô, bỉ ổi rồi”
Tiêu Hằng vừa cáu giận, “Giản Đồng, một người phụ nữ làm kỹ nữ như cô, mà đòi nói đạo lí với tôi?”
Một người phụ nữ như cô, cũng xứng để nói đạo lí với anh sao? Bỉ ổi? “Tôi có bỉ ổi như nào, thì có thể bỉ ổi hơn cô sao? Bán đau khổ, giả bộ đáng thương, quyến rũ tôi, bây giờ lại quyến rũ Trầm Tu Cẩn”, Tiêu Hãng nhắc đến Trầm Tu Cẩn, lại càng thiếu suy nghĩ, “Haha”, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Nhưng tôi lại thấy tò mò, lần này cô lại lấy cái gì để quyến rũ tên họ Trầm kia vậy?”
Ngón tay thon dài chìa ra, bám chặt lấy căm của Giản Đồng, “Là cái gì? Cơ thể của cô? Hay là…
sự hèn hạ của cô”
Giản Đồng hít thở hỗn loạn, màu máu ở trên mặt dần dần mất đi, cô tuyệt đối không ngờ tới, những lời giống như là sỉ nhục như này, lại có thể nói ra từ trong miệng của Tiêu Hằng… Hoặc là nói, cô dự đoán được Tiêu Hằng sẽ sỉ nhục cô, nhưng lại không ngờ tới được những lời nói thiếu suy nghĩ của Tiêu Hằng, đã đạt đến trình độ sỉ nhục tuyệt đối.
“Bỏ tay ra”
Giọng nói thô khàn lãnh đạm cất lên, nhưng nếu như nghe kĩ, tâm trạng sục sôi dưới giọng điệu bình tĩnh, vốn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
“Haha ~ giả bộ cái gì mà giả bộ?”
Giản Đồng giương mắt lên, nhìn thẳng vào người đàn ông ở trước mặt, vần nhớ mang máng khi lần đầu tiên gặp nhau, anh chính là bộ dạng đùa giốn với đời, sau đó trải qua tiếp xúc, cô biết, Tiêu Hãng ở trong mắt của người khác vốn không phải là Tiêu Hằng thực sự, “Anh đang nghiêm túc sao?”
Tiêu Hằng đơ ra một lúc, đôi môi mỏng nở ra một nụ cười mê hoặc.
Nụ cười này, giống hệt với lúc lần đầu tiên chạm mặt anh ở trong thang máy, mọi thứ không cần phải nói gì, Giản Đồng cũng đã hiểu, cho dù cô không muốn xung đột trực tiếp với anh, đây là một ánh sáng đột nhiên xuất hiện trong thế giới tăm tối của cô, nếu như có thể, cô chắc chắn sẽ không băng lòng xung đột trực tiếp với anh.
Nhưng bây giờ, xung đột là điều khó có thể tránh khỏi.
“Tiêu Hằng, tôi không nợ anh cái gì cả. Giọng nói thô khàn của người phụ nữ cất lên.
Nghe xong, Tiêu Hằng vô cùng tức giận: “Ai bảo cô không nợ tôi cái gì?”
“Tôi nợ anh cái gì?”
“Cô nợ tôi, nợ tôi…” Người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc nợ anh cái gì chứ! Tại sao lời nói ban nãy của cô, lại khiến cho anh tức giận và nóng nảy vô lí như thế này!
Người đàn ông thẹn quá hóa giận, từ trước đến nay không có chút lí trí nào.
“Tiêu Hằng, tôi không nợ anh cái gì cả, trên thế giới này, người duy nhất mà tôi đã từng mắc nợ, là một người chết” Cô giơ chiếc điện thoại trong tay lên: “Tôi không biết cái video này là từ đâu mà có, nhưng mà Tiêu Hằng, anh chắc chắn đã từng xem đoạn video này” Nếu không thì, vào lúc vừa mới nhìn thấy đoạn video, biểu hiện của anh không có gì đáng kể, giống như đã từng được xem vô số lần.
“Hôm nay, đoạn video này, đã được truyên tải trong nội bộ ‘duy ái’ của tôi, mỗi một người nhân viên đều đã xem, mà vào lúc này, cái video này, dự là đã được truyền ra thế giới bên ngoài rồi, ngày mai… Không, không cần đến ngày mai, hôm nay, lúc này, nói không chừng, tất cả mọi người ở trong cái vòng tròn, đều đã được xem rồi.
Tiêu Hằng, tôi biết rõ lúc này, nên tranh thủ từng phút từng giây để đi khống chế lại cuộc diện xấu đó, mà tôi lại dùng thời gian vô cùng quý giá bây giờ, để đến gặp anh… Tiêu Hằng, đoạn video này, chắc là được anh phát tan ra ngoài nhỉ” Tuy nhiên không biết, cái video này từ đâu mà có, cô cũng không muốn truy cứu, tại sao video của ngày hôm đó, lại bị người khác ghi lại.
Không biết tại sao, vào lúc nhìn thấy trên khuôn mặt của người phụ nữ này xuất hiện một vẻ thất vọng, trong lòng Tiêu Hằng đột nhiên lại thấy đau đớn, “Cô nghĩ rằng đoạn video này là được tôi quay sao? Haha, tôi không rảnh rỗi đến như vậy”
Anh căn chặt răng, bản thân lại không biết, lời nói này, chính là đang cố hết sức để chứng minh mình trong sạch… Nhưng sao anh lại không nghĩ mà xem, tại sao mình lại quan tâm đến vẻ thất vọng của Giản Đồng như vậy chứ.
Giản Đồng chìa tay kiên định kéo bàn tay của Tiêu Hằng đang nắm chặt lấy cổ tay của mình ra, nhìn vào Tiêu Hằng: “Đầu đã qua rồi. Nếu như anh cho rằng, vào trước ngày hôm nay, tôi nợ Tiêu Hằng anh một chấn tướng sự việc, vậy sau khi anh phát tán đoạn video này ra, hai chúng ta đều không ai nợ ai rồi” Cô và anh, đều là người có thể hiểu, vì thế cô nói, đoạn video là do anh phát tán ra, mà anh cũng không hề phản bác. Tất nhiên, anh không phải là người quay đoạn video đó, nhưng… cuối cùng lại phát tán ra ngoài thông qua tay của anh.
Vừa ngẩng đầu, người phụ nữ đó quay người rời đi rất thong dong… Cô lại dựa vào cái gì mà rời đi thong dong như thết Đột nhiên chìa tay ra, ra sức nắm chặt lấy cánh tay của Giản Đồng, dùng lực lôi về phía mình, trên khuôn mặt tuấn tú đó, đột nhiên, dữ tợn như ác quỷ, “Giản Đồng! Đã làm kỹ nữ thì đừng có lập đền thờ!” Cô nói không ai nợ ai, thì sẽ là không ai nợ ai sao? Cô trêu đùa mình, coi mình như một kẻ ngu ngốc, mà cô nói không ai nợ nợ ai, thì sẽ là không ai nợ ai sao?
Đừng có mơi “Để xem xem, tên họ Trầm có thể làm thỏa mãn cô, hay là tôi có thể làm thỏa mãn côi”
Ra sức nắm chặt lấy cánh tay của Giản Đồng, anh cấp bách hôn lên đôi môi đó!