Mục lục
Tình Yêu Nguy Hiểm - Trầm Tu Cẩn - Giãn Đồng - Kỳ Lão Du
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120: Giống như nhìn thấy

Giản Đồng kiêu ngạo ấy “Giản Đồng, cô thật nực cười, cô tưởng rằng cô vẫn là cô chủ Giản của năm đó à? Cô hỏi cái gì, thì tôi cũng phải trả lời cô à? Haha”

Lời nói của Ngụy Tư San, văng vẳng ở bên tai, Giản Đồng không phản bác lại câu nào – Đây là sự thực.

Cô theo đám người của Ngụy Tư San, xuống xe, nhưng lại đột nhiên dừng bước.

“Sao lại không đi rôi?” Ngụy Tư San quay đầu nhìn người phụ nữ đang dừng bước lại ở phía sau, đôi lông mày tinh tế của cô cau lại… Vẫn là có chút không quen nhìn thấy Giản Đồng như vậy.

Nhưng mà suy nghĩ lại… cũng phải, người phụ nữ này sớm đã không còn là cô chủ của nhà họ Giản kia rôi, hôm nay lại chính là một người thấp hèn bán trò cười ở trong Đông Hoàng.

Cười nhẹ một tiếng, Ngụy Tư San thu lại ánh mắt đặt trên người của Giản Đồng… Giản Đông của ngày hôm nay, không đáng để cô nhìn thẳng vào. Một người phụ nữ co rúm ró, giống như con chuột sống trong cống, người phụ nữ này, không thể nào trở thành Giản Đồng của ngày đó nữa rồi.

Sau này, sẽ không có ai đem mình ra so sánh với cô nữa.

“Ở đây… đang liên hoan” Giản Đồng nói.

Ngụy Tư San nghe xong, đột nhiên bật cười: “Này, Giản Đồng, cô chắc không thực sự ngây thơ cho rằng, hôm nay chúng tôi thật sự chuẩn bị bữa tiệc tiếp đón nồng nhiệt cô chứ? Bữa tiệc thì có gì kì lạ” Vừa nãy còn cười nói, ngay lập tức liên đối mặt: “Cô rốt cuộc có vào hay không?”

Cô vừa nói, một cánh tay, vừa cõ tình nghịch ngợm chiếc điện thoại của mình ở trước mặt của Giản Đồng.

Ý là muốn nói: Nếu cô không đi, thì tôi sẽ phải tức giận, nếu như tôi tức giận, thì chiếc video của cô, tôi sẽ đăng hết lên toàn bộ.

Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt của Giản Đồng, trắng bệch như ma, cô hít thở một hơi sâu, “Vào”, hàm răng nghiến chặt vào nhau nói: “Tôi vào!”

“Còn nhớ chỗ này không?” Ngụy Tư San hihi cười áp sát Giản Đồng: “Tôi vẫn nhớ, vào buổi tối sinh nhật 18 tuổi của cô, ở đây, ở trước mặt của những chàng công tử và những thiên kim tiểu thư nổi tiếng ở thành phố S này, lớn tiếng hét lên một câu. Giản Đồng, sao lại xuất hiện câu nói đó?

Ôi trời, già rồi nên trí nhớ không được tốt. Dù gì thì hôm nay cô cũng về lại chốn cũ, chi bằng hét lên một lân nữa?”

Sắc mặt Giản Đông nhợt nhạt như xác chết, ở đây… Ở đây có kí ức mà cô từng cho là kiêu ngạo nhất, ngày hôm nay, lại trở thành một nơi khiến cô khó chịu nhất.

Buổi tối hôm đó, cô đứng trước mặt tất cả mọi người, lớn tiếng hét lên thật to: Trầm Tu Cẩn, em thích anh, nhất định có một ngày em sẽ khiến anh cũng thích em!

Lúc đó thiếu niên tự tin, lúc đó cô vô cùng cao ngạo, lúc đó cô hếch cằm lên, nhìn về phía anh đứng nổi bật nhất giữa đám đông, lúc đó, anh không nói một lời nào, quay người rời đi, nhưng cô vẫn tràn đầy tự tin, kiêu ngạo không chịu cúi đầu.

“Nhìn bộ dạng đáng thương nhếch nhác của cô bây giờ… thôi bỏ đi, cô không cần hét lên nữa đâu”, Ngụy Tư San tốt bụng hiểu chuyện suy nghĩ thay cho Giản Đồng, “Đi thôi đi thôi, đừng lề mề nữa” Cô muốn giải quyết ổn thỏa sớm cái chuyện đã đồng ý với người đàn ông ma quái kia… Nghĩ đến khuôn mặt ma quái của người đó, còn cả thân hình cao lớn kia, trái tim của Ngụy Tư San lại đập nhanh hơn.

Ở đây là một khu vui chơi, bình thường sẽ có người tổ chức party ở đây, Giản Đồng cố gắng cúi thấp đầu xuống, mong muốn được giấu cái mặt đi, không dám để cho những người ở buổi tiệc nhìn thấy… Cô không dám tưởng tượng, một khi mình bị người khác nhìn thấy, thì sẽ phải đối diện với tình huống như thế nào.

May mà, Ngụy Tư San cũng không có ý muốn để cho người khác nhìn thấy cô. Giản Đồng ẩn giấu trong đám thiên kim tiểu thư kia, cúi thấp đầu xuống, đi theo Ngụy Tư San, vượt qua dòng người, ngẫu nhiên không cẩn thận chạm phải vạt áo của ai đó, Giản Đồng liền vội vàng nói một câu “Tôi xin lỗi”, rồi giơ chân tiếp tục đi theo Ngụy Tư San, không dám ngẩng đầu lên dù chỉ một chút.

Ngụy Tư San bước đi vội vàng, Giản Đồng đi theo có chút cực khổ, người ở xung quanh, càng lúc càng ít, càng đi, người càng ít, cuối cùng, xung quanh yên tĩnh, lúc này cô mới dè dặt nhìn, thì phát hiện, bất giác, Ngụy Tư San đã đi đến đầu hành lang của tầng hai.

Cánh cửa được làm bằng kim loại, nhìn đã thấy nặng trịch, Ngụy Tư San đột nhiên dừng bước ở trước cửa, trên môi nở ra một nụ cười chế giêu, “Giản Đồng, đến rồi nhé.”

Lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cánh cửa vừa dày vừa nặng này, trong lòng Giản Đồng, lúc này đã hiểu, hôm nay… không phải là bữa tiệc tiếp đón, mà là Hồng Môn Yến!

Sự quan sát của cô, lặng lẽ đặt trên khuôn mặt của Ngụy Tư San, ánh mắt của cô, vô cùng bình tĩnh, tâm trạng sợ hãi trước đó, trong mắt của cô, bây giờ khó mà tìm thấy.

Khi đã vô cùng khẳng định, hôm nay là nhân vật chính của buổi “Hồng Môn Yến” này, chính là mình, Giản Đồng lại trở nên vô cùng bình tĩnh…

Khi đã xác định không trốn thoát được, thứ mà cô học được trong ba năm đó… chính là phối hợp diễn ra màn kịch này.

“Đôi mắt này của cô thật khiến người khác thấy chán ghét!” Ngụy Tư San bị đôi mắt vô cùng bình tĩnh đó của Giản Đồng nhìn, không biết tại sao, lại thẹn quá hóa giận, quay về phía những người bên cạnh nói: “Mọi người điếc rồi sao? Nhốt cô ta vào trong” Trên khuôn mặt tinh tế của Ngụy Tư San lúc này, còn có sự tức giận không nói được nên lời… Không hiểu được, tại sao đột nhiên lại thấy tức giận, cô thấy ghét Giản Đồng nhìn cô bằng ánh mặt ấy.

Một người hèn hạ bán trò cười, mà cô tưởng bản thân cô vẫn là cô chủ của nhà họ Giản kiêu ngạo trên đất biển đó sao!

Cùng với lời nói của cô, hai người đứng phía sau cô, môi người một bên, kéo cánh cửa to nặng trịch ở trước mặt của Giản Đồng ra, vào lúc Giản Đồng vẫn chưa kịp suy nghĩ gì, ở phía sau đột nhiên có người đẩy mạnh một cái: “Vào trong đi”

Nói xong, Giản Đồng đã bị đẩy vào bên trong cánh cửa nặng trịch ấy, chân tay lảo đảo, nếu không kịp đứng vững, thì có thể bị ngã ngay xuống đất.

Cô biết, cô phải phối hợp để diễn, cô biết, cô phải ngã xuống như vậy… Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho bọn họ vui vẻ.

Nhưng!

Không!

Chính là không!

Cô hiểu, con người có thể rất lương thiện, con người cũng có thể rất đen tối.

Cô hiểu, thứ bọn họ muốn nhìn thấy – bộ dạng xấu xí, và bộ dạng thê thảm của cô…Nhưng không!

Trong lòng đột nhiên căng lại, ánh mắt có chút kiên định… Không! Không thể thê thảm ngã xuống như thế này được! Đừng hỏi cô tại sao hôm nay lại kiên trì như vậy, cô cũng không biết!

Chỉ là… bỗng nhiên thấy không muốn!

Dưới chân rõ ràng bị lảo đảo vài bước.

Một bước, hai bước, ba bước… Ai cũng có thể nhìn ra, vào lúc bước thứ tư, người phụ nữ đang loạng choạng đứng không vững kia, vốn dĩ phải lảo đảo, rồi ngã xuống đất.

Nhưng!

Bốn bước, năm bước, sáu bước… Cô không có chỗ nào có thể mượn lực, để cho cô bám vào, vịn lấy mà không bị ngã, cô chính là không muốn ngã xuống ở trước mặt của bọn họ, không muốn!

Điều có thể làm được, là lảo đảo một hai bước lên phía trước, không ngừng lảo đảo, chỉ cần không ngã xuống, cô sẽ kiên định sải ra vài bước chân, chỉ cần luôn di chuyển, cũng có thể tạm thời sẽ không ngã xuống… Cô nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Nhưng hậu quả khi làm như thế, tuy để cô tạm thời không ngã xuống, nhưng lại khiến cho cái chân bị thương kia của cô, đau đớn không thôi!

Người phụ nữ rõ ràng phải ngã xuống từ sớm, dưới sự quan sát của mọi người xung quanh, lại có thể loạng choạng cả một đoạn dài, cuối cùng…

bàn tay vịn chặt vào góc bàn trà, có thể đến cuối sẽ không phải ngã một trận to tát… nhưng cũng, không hề rực rỡ.

Lúc này, trên trán của cô, mồ hôi lạnh rơi ra từng giọt, nhưng, cô bật cười… Mặc dù tầm thường, vậy có làm sao chứ?

Cô xoay đầu, nhìn về phía Ngụy Tư San đang đứng đẳng sau, trong ánh mắt, lóe lên ánh sáng rực rỡ… Cô làm được rồi! Chí ít thì lân này, không hề thuận theo ý muốn của bọn họ, thê thảm ngã xuống đất.

Giản Đồng của lúc này, lại khiến cho Ngụy Tư San nhìn thấy người phụ nữ tự tin và vô cùng kiêu ngạo của năm đó.

Không!

Giản Đồng không xứng!

Trên khuôn mặt tinh tế của Ngụy Tư San, dần dần lộ ra vẻ lạnh lùng.

Giản Đồng nói: “Tôi đã theo cô đến đây rồi, bây giờ cô, có thể xóa thứ trong điện thoại đi, và có thể đưa bản dự phòng cho tôi được chưa?”

Ngụy Tư San đột nhiên bật cười, đôi môi đỏ thốt ra ba chữ: “Tôi, không, đưa” Từng chữ từng chữ cô nói ra, đều vô cùng rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK