Chương 141: Chuyện không thể nói
Trên khuôn mặt đẹp trai của Giản Mạch Bạch, hiện lên màu đỏ ửng, lời nói của Giản Đồng, không chỉ có đả kích với anh, mà hơn nữa còn khiến cho anh cảm thấy mất thể diện trước mặt của mọi người!
Dựa vào tất cả những gì cô nói, cô tuy rằng được ông cụ Giản đích thân dẫn theo bên mình để nuôi dạy, nhưng những thứ cô có, bản thân mình cũng có, nhưng mà nói cùng, vào lúc ông cụ Giản còn sống, dường như tất cả mọi người nhắc đến nhà họ Giản, thì đều nghĩ đến Giản Đồng, những lân khác mới là mình.
Trên khuôn mặt của Giản Chấn Đông hiện ra vẻ khó chịu, Giản Chấn Đông mất thể diện, thì mình cũng mất thể diện theo, đôi mắt già cỗi u ám, nhìn chằm chăm vào Giản Đồng: “Đủ rồi! Hôm nay ở đây không hoan nghênh cô, ba năm trước, cô khiến cho nhà họ Giản dường như trong một đêm, trở thành trò cười trên thành phố biển này vẫn chưa đủ, bữa tiệc hôm nay cô lại muốn đến làm ầm ï, muốn quấy rối!
Cô có rắp tâm gì thế!
Nhà họ Giản sinh ra cô nuôi nấng cô, nhưng thật hổ thẹn vì cô! Ba năm trước, là cô đã tự làm ra chuyện sai trái! Lỗi sai của cô quá vô lí rôi! Sau chuyện đó, một thời gian dài người nhà họ Giản đi ra ngoài, đều bị những người khác chỉ trích – nhìn đi, Giản Chấn Đông đó, có một người con gái là tội phạm giết người đấy!
Anh trai cô ở bên ngoài xã giao, cũng bị rất nhiều người cười nhạo chế giễu.
Mẹ cô còn không thể ngẩng đầu lên trước mặt của bạn bè!
Thứ tội lỗi!
Cô thực sự khiến chúng tôi bị tổn thương trái tim rôi!”
Toàn thân Giản Đồng máu chảy ngược dòng!
Tôi khiến cho các người tổn thương trái tim?
Lỗi sai của tôi quá vô lí?
Tôi là tội phạm giết người?
Vào lúc tất cả mọi người đều không thể tin tưởng cô, thậm chí Trầm Tu Cẩn cũng không tin tưởng cô, nhưng bố cô mẹ cô và anh trai cô thân là những người nhà của cô cũng không tin tưởng côi Là không tin tưởng, hay là vốn dĩ không muốn tin tưởng?
Cô thừa nhận, chống lại áp lực của Trầm Tu Cẩn nhà họ Trầm, những người nhà kia có thể nuốn giận từ bỏ cô, nhưng nếu như có lòng, tại sao đến cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không gặp cô, đến cả chân tướng chuyện mà đứa con gái ruột làm cũng không chịu mở miệng ra hỏi một câu?
Trong lồng ngực chất đầy sự tức giận, cô ra sức mở mắt thật to, không chớp mắt, cô sợ sau khi chớp mắt, thì nước mắt sẽ không kiềm chế lại được nữal Hà tất… phải viện nhiêu cớ như vậy!
“Nếu muốn “quỹ duy ái, thẳng thắn mở miệng nói với tôi, tôi nhất định sẽ cho!” Người phụ nữ đó, dáng vẻ lờ mó có chút dấu vết của Giản Đồng năm đó, nhưng nhiều thêm một chút ê chề, nỗi đau khổ tràn lan, cô vẫn cử động khóe môi, nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, cô muốn nụ cười này ấm áp, nhưng trong vô thức lại để lộ ra sự đau khổ.
Cô nhìn về phía của ba người đó, đôi môi động đậy: “Bởi vì chúng ta là, người nhà” Nước mắt, không thể kiềm chế được nữa, vội vàng cúi đầu xuống, nhanh chóng chìa tay ra vuốt lên trên mặt, nhưng lại quên rằng, trên khuôn mặt của cô hôm nay có một lớp trang điểm, ngay lập tức, lớp trang điểm lem luốc ra cả khuôn mặt.
Cô chỉ nghĩ lau nước mắt đi, lại ngẩng đầu lên, người khác sẽ nhìn không ra.
Nhưng sao có thể biết, chữa tốt thành xấu, lớp trang điểm đã bị lem luốc ra kia, chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra.
Chỉ là lúc này, cũng sẽ không có ai đặc biệt chú ý đến vấn đề đó, để có lòng nhắc nhở cô.
Người bình thường trang điểm xong, đi lên trên phố, còn sẽ thu hút được ánh nhìn, huống hồ là trong cái vòng tròn giả dối nhất và thờ ơ nhất này, những người đàn ông còn được, nhưng những thiên kim trẻ tuổi, từng người một đều nhìn Giản Đồng giống như đang xem một màn kịch hay.
Trầm Tu Cẩn nheo mắt lại, đôi chân vừa giơ lên, ngay lập tức dừng lại.
“Không cần cô phải cho, ‘quỹ duy áï’ bây giờ chẳng có liên quan gì đến cô cả” Như một trò đùa, Giản Chấn Đông ném ra một tuyên bố: “Bây giờ quỹ duy ái đã là của ông cụ Hạ rồi.”
“Tôi không đồng ý!” Giản Đồng tức giận: “Đây là tâm huyết của tôi và ông nội!”
“Cô vẫn còn nhắc đến ông nội được sao? Ông nội cảm thấy xấu hổ vì cô, nhà họ Giản chúng tôi cảm thấy xấu hổ vì cô! Nhà họ Giản chúng tôi không có một tội phạm giết người độc ác nham hiểm như vậy!” Xem thêm ngôn tình tổng tài.
Tôi phạm giết người độc ác nham hiểm!
Giản Đồng căn chặt môi lại! Trong lòng như bị một chiếc búa lớn đập vào! Cho dù, sớm đã phải quen mới đúng, nhưng hôm nay, tâm trạng vấn bị dao động như vậy!
“Tội phạm giết người, tội phạm giết người, cứ mở mồm ra là tội phạm giết người! Ông có tận mắt nhìn thấy tôi giết người không?” Cô nhẹ nhàng hỏi, câu nói này, đã cất giấu ở trong lòng rất lâu rất lâu, vô số lần, muốn tận miệng nói ra, nhưng trong lòng lại hiểu rõ, nói ra cũng chẳng có ai tin, mà cô lại không thể tìm được đám lưu manh gây ra chuyện lúc đó, không tìm được bất kì chứng cứ nào có lợi đối với cô, nên chỉ có thể tuyệt vọng nhằm mắt lại, gánh chịu mọi thứ.
Vào lúc cô hỏi câu này, giọng nói rất nhẹ nhàng, giống với thái độ lúc nói ra câu này của cô, nhẹ nhàng mà có chút kỳ lạ.
Người ngoài chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài bình tĩnh của cô, không thể nhìn thấu được cái tầng xác thịt đó, nhìn thấy tâm hồn đang khóc ló!
c Bên cạnh, Trầm Tu Cẩn giống như hạc đứng giữa đàn gà, người đàn ông cực kì chói mắt, hít thở không thông, nhưng lại không hề ngăn cản và trách mắng.
Giản Chấn Đông cũng hít thở không thông, không thể không nói, con cáo già trà trộn vào trong thương trường phản ứng cực kì nhanh: “Những cuộc gọi và tin nhắn ở trong điện thoại lúc đó, còn muốn người khác tận mắt nhìn thấy sao!”
Quả thực, nếu như Giản Đồng không phải là người có liên quan đến chuyện này, vậy thì, đoạn đối thoại tin nhắn đó, còn có mấy cuộc gọi cuối cùng đều là gọi cho mình, nếu như vô cùng chắc chăn bản thân vô tội, e là đến cả cô cũng phải nghỉ ngờ.
Thế gian này, tất cả mọi chuyện, lại có thể trùng hợp như vậy… Tự cười nhạo một tiếng: Nhầm rồi, không phải là trùng hợp, mà là người tính toán không trộm được gà lại còn mất ngô, đem bản thân cũng tính toán cả vào, mà Giản Đồng cô lại trở thành vật hy sinh trong cuộc tính toán sai sót lần này.
Nhưng người biết được chân tướng, trừ bản thân mình ra, thì có cả Hạ Vi Minh đã chết, và mấy tên lưu manh mất tích từ sau khi vụ việc xảy ra.
Trừ phi có thể tìm được đám lưu manh năm đó, nếu không thì e là cả đời này cô cũng không thể trong sạch được rồi.
Trùng hợp là, những người khác của nhà họ Giản năm đó, vừa vặn sớm đã ngắm trúng cái “quỹ duy ái” ở trong tay của cô, nên ngay lập tức, liền ăn nhịp với nhau. Nếu như năm đó mọi người trong nhà họ Giản cùng nhau nghỉ ngờ, có thể kéo dài được một chút thời gian Trầm Tu Cẩn ra tay với cô, vậy thì, có lẽ còn cho cô một chút thời gian, để tìm được chứng cứ có lợi đối với mình.
Nhưng mà, thời gian ba năm, cho dù năm đó có chút manh mối nào, thì cũng sớm đã bị chôn vùi không còn dấu vết rồi.
Vì vậy… sau khi bị tống vào cái nơi đó, cô đã hiểu được – cho dù có ra tù, cũng chẳng còn quyền để nói nữa. Bởi vì có thế nào cũng không thể tìm được một chút manh mối nào của năm đó để lại.
Sau khi ra tù, không phải chưa từng đến địa điểm xảy ra chuyện năm đó lần nào… Mỗi khi được nghỉ, xung quanh quán bar “Sắc đêm”, cô đi hết lần này đến lần khác, cho dù vào lúc cô đi, “Sắc đêm sớm đã đóng cửa thuận lợi, gỡ bỏ hết kiến trúc của năm đó, trở thành một quán cà phê.
Cô không có lời nào để phản bác, cần chặt răng lại, đem sự chỉ trích, đêm những ánh mắt chỉ trích, những ánh mắt cười nhạo, đem cái tội danh “tội phạm giết người” này, gánh vác tất cả.
Giản Chấn Đông biểu thị xin lỗi đối với tất cả những người có mặt ở đó: “Thật là xin lỗi, bữa tiệc ngày hôm nay bị quấy rầy, tôi thay mặt nhà họ Giản xin lỗi mọi người” Nói xong, giơ chiếc cốc lên: “Tôi chịu phạt rượu.” Rồi uống sạch sẽ.
Lại chúc mừng ông cụ Hạ một lân nữa.
Ông cụ Hạ bật cười, tỏ ra vô cùng đắc ý.
Vẻ mặt của Giản Đồng thay đổi: “Hạ Phong Bắc, ông lấy đồ của ông nội tôi, thì không sợ buổi tối ông nội tôi sẽ đến tìm ông ài Hạ Vũ đứng bên cạnh ông cụ Hạ nghe được, liền vô cùng tức giận: “Đồ hèn hạt! Cô cứ hết lần này đến lần khác dám chửi rủa ông nội tôi, tôi.. “
Hạ Vũ dường như xông đến trước mặt của Giản Đồng, mọi người đều mở to mắt ra, để xem một trận đấu đẫm máu xảy ra ở trước mặt.
Một hình bóng, nhẹ nhàng đi đến chắn trước mặt Giản Đồng, “Cậu muốn như thế nào?”
Hạ Vũ dừng bước chân lại, đơ người ra, những người khác ở xung quanh cũng đơ ra…
Hôm nay là vì buổi đấu giá của “quỹ duy ái”, Trầm Tu Cẩn dẫn theo Giản Đồng đến, tất cả mọi người dường như đều tự mặc định sự thật Trâm Tu Cẩn là vì muốn sỉ nhục Giản Đồng, nên mới dẫn theo Giản Đồng tới này.
Nhưng… nhưng… nhưng không phải chứ?
Ai nấy cùng đều ngơ ngác, nhìn về phía đó, khuôn mặt của người đàn ông lặng buốt như băng, không có một chút độ ấm nào, cánh tay dài giơ ngang ra, vòng chặt vào vai của Giản Đồng đang đứng bên cạnh, đôi mắt hẹp dài nheo lại, “Hạ Vũ, cô ấy chính là hết lần này đến lần khác.
chửi rủa Hạ Phong Bắc đấy, cậu muốn như thể nào?”
Cậu có thể, như thế nào!
Hung hăng càn quấy như vậy!