Chương 223 Giản Mạch Bạch nói anh không muốn chết
Hôm sau Ở bệnh viện “Chủ tịch Giản, bệnh của con trai ông cũng không cần phải thay thận đâu.” Bác sĩ giải thích với Giản Chân Đông “Tình huống của cậu Giản Mạch Bạch, là cân phải tìm người có tủy tương thích với cậu ấy, không cân phải thay thận.”
Giản Chấn Đông nghe xong, vung tay lên “Vậy ông đi tìm ngay một người có tủy thích hợp cho con trai tôi đi”
Trong mắt vị bác sĩ kia hiển nhiên có một chút không nhịn được “Chủ tịch Giản, ông vẫn không hiểu đúng không, trong ngàn vạn người, muốn kết hợp tủy thành công, nó phải đáp ứng được một số điêu kiện, tốt nhất là giữa những người thân với nhau, việc kết hợp với những người thân cũng dê dàng hơn”
Bà chủ Giản từ đầu chí cuối cũng không nói gì, nút thät giữa bà và Giản Chấn Đồng, sợ là kết thúc từ đây rồi.
“Tủy của ông và bà chủ kết hợp cũng không thành công, ” Vị bác sĩ đó nói, do dự ngấng đầu lên nhìn Giản Mạch Bạch: “Trong nhà còn có anh chị em gì không?”
Säc mặt Giản Mạch Bạch trong nháy mat thay đổi, nhưng không nói tiếng nào, trâm mặc không nói Bà chủ Giản hốc mặt chua xót đứng lên, bàn tay vần giữ chặt, nhẹ nhàng đặt ở trên miệng, cúi thấp đầu, cũng không nói tiếng nào.
Nhìn hai mẹ con này, Giản Chấn Đồng trong lòng phiên não: “Cũng không phải bệnh nan y, vẻ mặt đưa đám như vậy cho ai nhìn!”
Bà chủ Giản đột nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt kia lúc còn trẻ cũng từng rất hoạt bát, cho dù già rồi, cũng vần còn có nét quyến rũ, nhưng ánh mặt đó bình thường đối mặt với chồng mình âu yếm chiều chuộng, giờ phút này lại hung tợn trợn mát nhìn người chồng bà luôn tồn trọng.
Vị bác sĩ đó đã nghe qua một chút chuyện liên quan tới người nhà họ Giản Ông là chuyên gia bệnh ung thư máu, cũng tiếp xúc qua những bệnh nhân thuộc giới nhà giàu, hoặc là những người bạn phóng viên, nghe qua chuyện nhà họ Giản, ông mới do dự hỏi còn có anh chị em gì hay không Nhưng giờ phút này, nhìn người một nhà môi người một biểu cảm bất đồng như vậy, vị bác sĩ đó âm thâm hiếu ra, ân oán của những người nhà giàu này, cũng không nên khiêu khích nó, lập tức nói: “Như vậy đi, bên này chúng tôi nhất định sẽ tích cực tìm người có tủy thích hợp với cậu Giản Mạch Bạch, bên nhà ông cũng nên đi huy động người thân bạn bè, tới bệnh viện làm kiểm tra một chút. Mặc dù, tỷ lệ kết hợp thành công giữa những người không cùng huyết thống, không hề cao. Nhưng năm 2006, cũng có qua một vụ, một người không có quan hệ huyết thống gì, cho người bệnh tủy của mình, đã kết hợp thành công.
Loại chuyện này rất khó nói. Nhưng mọi người cũng đừng ôm hy vọng quá lớn. Nếu như trong nhà còn có thành viên nào, vậy thì hãy nhanh chóng đề họ kết hợp.”
Vị bác sĩ can thận nói, người nhà họ Giản không ngốc, môi Giản Mạch Bạch tái nhợt.
“Còn nữa, cậu Giản Mạch Bạch, băt đầu từ bây giờ, cậu phải đi làm thủ tục năm viện. Tình huống của cậu trước mát, cần phải hóa trị, hóa trị ở thời điểm này, nếu như có thể tìm được người có tủy phù hợp, vậy thì quá tốt rồi”
“Hóa trị?” Bà chủ Giản một mực không nói gì, hét âm lên, “Bác sĩ, Mạch Bạch nhà chúng tỏi không thê hóa trị. Nó không thể làm hóa trị được”
Bác sĩ nhìn cổ tay đang bị người bên cạnh nam gat gao, nhẹ nhàng cau cô: “Bà chủ, bà bình Tĩnh một chút trước đã, buông tay bà ra đi”
Bà chủ Giản “A ” một tiếng, khó khăn lãm mới buông được bàn tay đang cầm chặt cổ tay bác sĩ kia, mặt đầy hốt hoảng: “Bác sĩ, Mạch Bạch của chúng tôi sẽ không làm hóa trị, kiên quyết không làm hóa trị!”
“Tình huống bây giờ của cậu Giản Mạch Bạch nếu như không hóa trị, tình huống sẽ rất nghiêm trọng, bà chủ, bà đừng căng thẳng, hóa trị cũng không đáng sợ đâu.”
Bác sĩ còn chưa nói hết, bà chủ Giản liên kích động phản bác: “Sao lại không đáng sợ chứ! Tôi nghe nói con trai nhà chị Mộng, trước kia làm hóa trị, làm hóa trị chết rồi!” Vừa nói, vừa có thái độ vô cùng cương quyết: “Tóm lại! Mạch Bạch nhà chúng tôi kiên quyết không làm hóa trị!”
Bác sĩ cau có, sợ nhất chính là loại không hiểu chuyện này, nghe ngóng lung tung, mặc dù không thích, nhưng vân muốn giải thích rõ cho bà chủ Giản, tốt xấu gì cũng phải nói ra, khó khăn lảm mới thuyết phục được bà chủ Giản, đương nhiên, cuối cùng Giản Chấn Đông quyết định: “Tôi đi làm thủ tục năm viện”
Bác sĩ rời đi, Giản Mạch Bạch hôn bay phách lạc đi về phía bên cửa sổ Trong lòng bà chủ Giản đang run rẩy: “Con trai, sẽ tìm được tủy phù hợp cho con thôi, bố con nói, đến lúc đó cho đối phương nhiều tiên một chút là được, con, con đừng nghĩ lung tung”
Tay bà run run, muốn câm tay của con trai.
Một giây kế tiếp!
Giản Mạch Bạch đứng ở cửa số, đột nhiên xoay người, gắt gao bät lấy tay bà chủ Giản, giống như là bat lấy một cái phao cứu sinh cuối cùng vậy, khẩn cầu nói: “Mẹ! Mẹ! Mẹ nói con biết em gái con đang ở đâu, nhất định là mẹ biết, đúng không! Có đúng hay không? ? ? Mẹ? Mẹ? Mẹ nói gì đi chứ, mẹ đừng không nói lời nào, mẹ nói một câu đi mẹt”
Giản Mạch Bạch kích động một chút, hung hăng quỳ xuống trước mặt mẹ mình, “Con xin mẹt!
Mẹ! Con cầu xin mẹ! Con không muốn chết! Con còn trẻ, con không muốn chết, không muốn chết!
!! Mẹ, mẹ, mẹ lên tiếng đi, được không?”
Anh rất rõ, rất rõ rất rõ có thể chờ đến khi tìm được một bộ tủy thích hợp với mình là rất khó!
Cũng quá rõ không cùng huyết thống, phối hợp với mình tỷ lệ thành công càng nhỏ hơn!
Anh không dám chời Bà chủ Giản nhìn con trai vô vọng cầu xin như Vậy, trong mät bà đây nước mät, chớp mät một cái, nước mát theo gương mặt lăn xuống, bà che miệng, không nói lời nào.
“Mẹ, coi như em gái cùng tất cả mọi người đoạn tuyệt quan hệ, nhưng em gái là mẹ sinh ra, nó có thể bỏ rơi bất kỳ người nào, cũng không thể bỏ rơi mẹ ruột của mình!
Mẹ, ba năm nay, em gái không thể nào không liên lạc với mẹ, đúng không?
Em gái nhất định là có liên lạc qua với mẹ, có đúng hay không?
Mẹ chăc chăn biết em gái đang ở đâu, đúng không?” Giản Mạch Bạch cầu xin nhìn mẹ mình “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, mẹ nói chuyện với con, có được hay không? Hả? Có được hay không?”
Bà chủ Giản cũng khỏng nhịn được nữa, che miệng phát ra tiếng “Hu hu hu” nghẹn ngào, chỉ rưng rưng đối với Giản Mạch Bạch nói một cầu “Mạch Bạch, nếu con là Tiểu Đồng, con sẽ còn nhận người mẹ này sao?”
Bà nói xong, thông khổ nhäm mắt nghĩ lại những việc mình đã đối xử với Tiểu Đồng, không quan tâm không hỏi han, thậm chí còn cười trên sự đau khổ của cô, tới hôm nay, mới hận không thể hung hăng cho mình một cái bạt tai!
Giản Mạch Bạch choáng váng với những lời nói của mẹ mình, giống như một cây búa lớn đập vào ngực anh “Mạch Bạch, nghe lời, mẹ và bố con nhất định sẽ vận dụng hết tất cả quan hệ, bất kế bao nhiêu tiên, chúng ta cũng sẽ giúp con chữa khỏi. Con là con trai độc nhất của bố mẹ, là người đàn ông duy nhất của nhà họ Giản. Bất luận như thế nào, bổ con cũng sẽ không mặc kệ con đâu. Chúng ta nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất giúp con chữa bệnh. Ra giá cao để tìm được tủy thích hợp cho con”
“Tiên tiên tiền! Mẹt trong lòng mẹ rõ ràng, để tìm tủy phù hợp với con từ những người không liên quan kia, còn khó hơn mò kim đáy biến!! Mẹ!
Chỉ có em gái có thể cứu con, em gái phù hợp với con. Hai người mau đi tìm em gái con đi”
Bà chủ Giản nghe vậy nước mät rơi xuống, nghẹn ngào nói “Mạch Bạch, con phải biết, coi như là chúng †a có thể tìm được Tiểu Đồng, nó sẽ đồng ÿ cứu con sao? Còn nữa, con cũng đừng quên, em gái con năm đó ở nơi đó chịu không ít khổ, nó chỉ có một cái thận! Cơ thể nó, có thể chịu đựng được mà cho con tủy sao?”
Giản Mạch Bạch như bị sét đánh!
Giản Đồng chỉ có một cái thận!
Mà anh, lại quên mất.
Tuyệt vọng nhàm mat, Giản Mạch Bạch mặt xám như tro, đồi môi run rầy, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, những lời eó chút ích ký kia, lại không hê nói ra.