Chương 262: Tâm tư thâm sâu.
Giản Đồng đã chuẩn bị tâm lý trước, cô cho rãng có lẽ người phụ nữ này này sẽ là sư tử mở miệng to, hoặc là sẽ bảo cô đi khuyên bà Giản thu tay lại. Nhưng mà cô không ngờ răng, Định Noãn lại có chủ ý này!
Thấy cô không nói chuyện, Định Noãn liên vội vàng giải thích với Giản Đồng: “Tôi không cần gì cả, thật đó. Tôi chỉ hy vọng Tiểu Âu sẽ có danh chính ngôn thuận xuất hiện trước mặt mọi người Tôi khỏng cân một đồng tiên nào của nhà họ Giản. Tỏi chỉ mong Tiểu Âu có thể nhận tổ quy tông. Điêu này quan trọng hơn mọi thứ.”
Giản Đồng lăng nghe những lời nói trân thành của Đinh Noãn: “Cô Trâm, xin cô hãy hiểu cho tâm tư của một người làm mẹ như tôi”
Đột nhiên cô không nói nên lời.
Ngay cả Trâm Tu Cẩn đứng ở bên cạnh cũng rất bất ngờ Sau khi anh nghe thấy Định Noãn yêu cầu, liền liếc nhìn cô ta một lúc Sau đó anh cúi đầu xuống nhìn người con gái vẻ mặt vô cảm đang ở trong lòng anh. Trong lòng anh biết, điêu mà anh nghĩ tới thì cô cũng sẽ nghĩ tới Bây giờ Giản Thị đang nằm ở trong tay Giản Đồng, Giản Chấn Đồng coi như ở nhà dưỡng lão rồi. Để cho Giản Thời Âu quay trở về nhà họ Giản nhận tổ quy tông, không chỉ là vấn đề về thể diện, một khi nhà họ Giản nhận Giản Thời Âu là một thành viên của nhà họ Giản. Vậy thì, trong tương lai Giản Thời Âu sẽ danh chính ngôn thuận bước chân vào nhà họ Giản Với thân phận là thành viên nhà họ Giản thì sẽ giành được sự coi trọng của mọi người. Người khác không coi trọng mặt mũi của Giản Thời Âu, nhưng cũng sẽ nhìn mặt của nhà họ Giản, còn chưa nói tới chuyện Giản Đồng là vợ của Trâm Tu Cẩn. Trong tương lai, Giản Thời Âu sẽ dựa vào thân phận này mà đạt được rất nhiều thuận lợi.
Càng không nhắc tới, chỉ cần có thân phận con trai nhà họ Giản thì trong tương lai khi phân chia tài sản, Giản Thời Âu cũng sẽ danh chính ngồn thuận được nhận một phần tài sản Nếu như đứa trẻ này có dã tâm muốn chiếm Giản Thị, vậy thì trong tương lai cậu ta cũng sẽ có thủ đoạn để tranh giành Giản Thị.
Anh nhìn cham chăm gương mặt của Đỉnh Noãn. Người phụ nữ này không phải là một bông hoa trăng như vẻ bề ngoài, mà tâm tư của cô ta cũng rât thâm sâu.
Định Noãn nhìn vẻ mặt vô cảm của Giản Đồng, trong lòng có chút sợ hãi, cô ta cúi đầu xuống, khô khan nói: “Cô Trầm, tất cả mọi thứ của nhà họ Giản, mẹ con tôi đều không cần. Mặc dù tôi làm sai, nhưng mà mong cô lượng thứ cho tôi.
Tôi cũng là một người mẹ, tỏi chỉ muốn con của mình danh chính ngôn thuận đứng trước mặt mọi người, khóng muốn nó bị măng là con riêng. Câu xin cô… Xin hãy đồng ý yêu cầu này của tôi”
Giản Đồng nhìn Định Noãn, nhưng mà tâm tư đã bay xa rồi.
Cô nghĩ rất nhiều.
Nghĩ về lúc trước, nghĩ về hồi còn nhỏ, còn nghĩ vê cả Hạ Vi Minh.
€ô nghĩ vê những điêu mà ông nội cô đã dạy.
Bất luận ông có đổi xử tốt với cô như thế nào, thì những lúc cô đặc ý ông cũng sẽ dội một gáo nước lạnh xuống, nghiêm khäc nói với cô: Cháu có một người anh trai, nhà họ Giản chỉ có một đứa cháu đích tôn.
Lúc ban đầu cô không hiểu, về sau học nhiều, xem nhiều và nghe nhiều thì cô mới hiểu, về sau cũng không dám đãc ý nữa. Sau này, trong miệng cô không bao giờ nhäc tới tập đoàn Giản Thị nữa.
Ông nội dân cô đi tiếp đón nữ hoàng của một quốc gia nào đó. Cô liền hiểu, ông nội muốn cô ở mọi lúc mọi nơi đều phải xuất säc xinh đẹp, sống như vị nữ hoàng đó.
Ông nội cho cô Duy Ái, dường như động vào nửa tài sản riêng của ông nội. Lúc đó, cô liên biết, Giản Thị là để lại cho Giản Mạch Bạch anh trai cô Cô đột nhiên muốn khóc, trong lòng đau đớn trống rồng. Nhưng mà cỏ không dám khóc, nếu như cô mà khóc thì không thế nào lừa dõi bản thân mình được nữa.
Nếu khóc, thì cô sẽ phải thừa nhận răng, mười mấy năm qua Giản Đồng cô chưa hề được ai yêu thương qua, một người cũng không.
Dần dần, đôi môi tái nhợt của Giản Đồng khẽ nở nụ cười, ông nội là người thương và quý cô nhất. Đúng vậy, là ông nội.
“Cô muốn con trai của cô nhận tổ quy tông sao?” Gô cười khẽ, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng nhìn Đinh Noãn Đỉnh Noãn không biết là tại sao nhưng mà dưới cái nhìn đó cô ta bông rùng mình một chút, nhưng mà cô ta không quan tâm tới điều đó, vội vàng gật đầu nói: “Tôi, tôi hy vọng Tiếu Âu có thế trở về nhà họ Giản. Chỉ có như vậy, Tiểu Âu mới có thể đứng thẳng người trước mặt người khác”
“Cô có biết…” Dưới đáy mät của Giản Đồng là tia chế giêu, cô nhìn chăm chăm mặt của Định Noãn, vẻ mặt lạnh lùng, từ từ nói: “Nếu như ông nội còn sống, thì cô sẽ có kết cục gì không?”