Chương 105: Em đứng ở đó là được rồi tôi sẽ bước đến gần em
Trong lòng Giản Đồng run rẩy, lúc này, lại càng không để hiểu được người đàn ông lúc thì đơn thuân, lúc thì lại đùa giỡn với đời đang ở trước mặt này,
Cô tưởng rằng nói như vậy, sẽ khiến cho đối phương tức giận bỏ đi,
Cô ngược lại có chút áy náy,
Cũng không quan tâm, liên nói với Tiêu Hằng: “Nụ hôn vừa này của cậu chủ Tiêu, không phải là không có giá, cậu chủ Tiêu nhớ phải thanh toán cho tôi đấy”
Nói như vậy… chắc là được rồi đúng không?
Giản Đồng nghĩ như vậy,
Thì nhìn thấy người đàn ông trước mặt, bỏ một tay ra, trong túi quân của anh sột soạt, lúc thò tay ra, lòng bàn tay mở ra trước mặt cô: “Này, cho em”
Giản Đồng lấy làm lạ, cô chưa từng nhìn thấy người nào như Tiêu Hằng,
Ngơ ngác nhìn những tờ tiền đỏ ở trong lòng bàn tay của Tiêu Hằng, Giản Đồng không biết nên ứng phó như thế nào,
“..” Anh lại nhanh nhẹn đưa tiền như thế này,
Vốn dĩ tưởng rằng, ở trước mặt anh, lộ ra một mặt xấu của bản thân, ở trước mặt anh, hình dung bản thân như vậy, thì sẽ khiến anh phải sợ hãi mà bỏ đi,
“Giản Đồng, tôi nói rôi, em không trốn thoát được đâu. Tôi nghiêm túc đấy.”
Bên tai, giọng nói của Tiêu Hằng, vô cùng kiên định,
Nhưng Giản Đồng, lại càng thêm hoảng loạn,
Nghiêm tú!
cNghiêm tú!
cNhững thứ nghiêm túc… Cô không dám muốn đâu!
Cô sao còn có thể xứng đáng có được những thứ “nghiêm túc” chứt “Giản Đồng, em đối xử với tôi như vậy là không công bằng đâu”
Giản Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra chút kì lạ: “Tiêu Hằng”, giọng nói thô khàn, chầm chậm ngắt lời Tiêu Hằng, cô nghiêm túc nhìn Tiêu Hằng hỏi: “Giản Đồng trong mắt anh có bộ dạng như thế nào?”
Tiêu Hằng ngạc nhiên, như thế nào cũng không thể đoán được, người phụ nữ ở trước mặt anh này, lại đột nhiên, hỏi một câu hỏi như vậy,
Điều này… rất quan trọng sao?
Ở chỗ Tiêu Hằng không nhìn thấy, hai bàn tay của Giản Đồng, không ngừng lấy những ngón tay cấu vào nhau, cứ liên tục như thế không dừng lại… Người hiểu rõ cô, vừa nhìn liên có thể biết rõ — Trong lòng cô lúc này, vốn không hề bình tĩnh như vẻ mặt mà cô thể hiện ra,
“Tiêu Hằng, tôi chẳng có gì cả” Giản Đồng lãnh đạm nhắc nhở,
Tiêu Hằng có chút sốt ruột: “Ai nói thế?”
“Tiêu Hằng, tôi thực sự không có gì cả” Vì vậy, rốt cuộc tại sao anh lại cứ năm lần bảy lượt đem cái “nghiêm túc” của anh tặng cho tôi chứ?
“Em rất ngang ngược, cũng rất kiên cường, còn rất lương thiện. Em dám làm dám chịu, trừ tình cảm đối với tôi ra, em không hề trốn tránh cái gì. Hình ảnh cái tai của em đỏ lên trông rất đáng yêu, lúc em hôn cảm giác giống như là tình đầu”
Tiêu Hằng vội vàng nói: “Giản Đồng, em không phải là không có gì, em rất tốt. Tốt đến nỗi khiến những thứ ở ngoài tai kia không còn quan trọng nữa”
Trên môi Giản Đồng hé ra một nụ cười gượng ép… Kiên cường? Lương thiện? Dám làm dám chịu? Không trốn tránh?
Cô nhìn người đàn ông có chút tính khí của một đứa trẻ ở trước mặt, ánh mắt của anh nghiêm túc, kiên định và chắc chẳn như vậy… Giản Đồng cảm thấy không dám đối diện thẳng vào mắt anh, chỉ cảm thấy hai gò má đang nóng lên,
Ánh mắt kiên định và chắc chắn như vậy, vẻ mặt nghiêm túc như vậy… Giản Đồng mở miệng, muốn nói “Tiêu Hằng, anh nhầm rồi, người mà anh nói, không phải là tôi”, cô muốn nói, cuối cùng, con mắt của Giản Đồng lóe sáng lên, lời nói đó đến bên miệng, đến cuối cùng vẫn không nói ra,
Có lẽ, bây giờ cô đã không còn sức lực để đi yêu một người nào nữa, cũng không còn năng lực có thể yêu người ta rồi, có lẽ cô được thúc đẩy bởi ý nghĩ ở sâu trong lòng,
“Giản Đồng, em không cần phải bước về phía tôi, em không cần phải tiến gần về phía tôi, em đứng ơ đó là được rồi, đứng ở đó đừng động đậy, tôi sẽ bước về phía em, tiến lại gần em. Tôi sẽ đến ôm chặt em, em chỉ cần đứng ở đó không cần động đậy, không cần làm gì cả, những chuyện còn lại, để tôi làm”
“Giản Đồng, em không thử, thì sao em có thể biết trong thế giới của em không thể có hai chữ hạnh phúc chứ?”
“Giản Đồng, em thử đi, cứ thử đi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho em phải đau buồn, mà rơi một giọt nước mät nào.”
“Giản Đồng, cho tôi cơ hội, cũng cho bản thân em cơ hội, cho cả hai chúng ta đều có được cơ hội để hạnh phúc.”
“Giản Đồng…”
“Giản Đồng…”
“Giản Đồng…”
Từng tiếng từng tiếng “Giản Đồng”, từng tiếng từng tiếng, sắp đi vào trong trái tim của cô rồi, làm thế nào đây?
Làm thế nào đây!
“Giản Đồng, cô cho rằng cô của bây giờ, còn có thể xứng đáng có được hạnh phúc không?”
Trâm Tu Cẩn nói,
“Giản Đồng, hay cho cả hai người chúng ta một cơ hội để có được hạnh phúc” Tiêu Hằng nói,
Hai giọng nói, cứ lặp đi lặp lại, quanh quẩn trong đầu không ngừng, đầu của cô sắp nổ tung lên rồi!
Hạnh phúc, sao cô có thể có được hạnh phúc chứt! Cô là tội phạm! A Lộc vì cô mà chết, cô lại có được cái hạnh phúc mà mọi người ở trên thế giới đều muốn có sao?
Hoang đường!
Người đáng chết thì không chết, người không đáng chết thì chết rồi, người đáng chết kia lại có được hạnh phúc? Người đáng có được hạnh phúc là A Lộc! Tính mạng của cô bây giờ, chính là cướp của A Lộ!
c Nếu như… Nếu như A Lộc không vì cô mà chết, thì A Lộc bây giờ chắc cũng sẽ hạnh phúc nhỉ?
Cướp đi tính mạng của A Lộc, lại còn muốn cướp đi hạnh phúc của A Lộc sao?
Đấu tranh, đau khổ, hối hận, tự mình phủ định, tự mình chán ghét… Những trạng thái này, đào núi lấp biển mà xuất hiện!
Giản Đồng chìm ngập vào trong trạng thái tự mình gạt bỏ tự mình chán ghét, cô không phân được rõ ràng, hạnh phúc của cô và hạnh phúc của A Lộc, vốn không hề giống nhau. Trong tiềm thức cô cho rằng, A Lộc là thay cô chết, bây giờ cô đang sống, là sống thay A Lộc, là để chuộc tội cho A Lộc. A Lộc nếu như còn sống, thì ngày hôm đó cô đã chết rồi, mỗi một hơi thở ra không khí bây giờ, đều phải thuộc về A Lộc,
Vậy… hạnh phúc thì sao?
Giọng của Tiêu Hằng, vẫn văng vẳng ở bên tai!
Giản Đồng ra sức đẩy tay Tiêu Hằng ra: “Im miệng! Im miệng! Tôi không cần phải hạnh phúc ~! Gào thét vào Tiêu Hăng giống như dã thú, Tiêu Hằng không kịp đề phòng, không ngờ rằng cô đột nhiên dùng sức mạnh như vậy, không cẩn thận, liền bị đẩy ra, lảo đảo lùi lại hai bước, vừa đứng vững, thì nhìn thấy người phụ nữ đó khập khiễng, năm chắc một chân, dường như đang muốn chạy thoát,
Giản Đồng rất muốn đứng cách Tiêu Hằng xa một chút,
Tiêu Hằng đuổi theo,
“Giản Đồng, em đang sợ cái gì!”
Trên con đường được bao phủ bởi những hàng cây, một người phụ nữ đang nắm chắc một chân để chạy, người đàn ông mặc chiếc sơ mi trắng ở phía sau vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa hỏi, hình thành một cuộc truy đuổi,
Hoặc là đây, vốn không tính là một cuộc truy đuổi. Suy cho cùng người đuổi và người bị đuổi kia, thực lực vốn không ngang bằng, một người chân dài tay dài, bước đi mạnh mẽ, một người khập khiễng, dắt theo một cái chân tập tễnh,
Sắc trời này, cũng chính là tâm trạng của ông trời, nói thay đổi liền thay đổi,
Bầu trời vừa mới còn quang đãng, mây trắng năng vàng,
Ngay lập tức… một tiếng âm ầm!
Trong phút chốc, liền mưa to gió lớn!
Không biết đám mây đen xì này, là từ đâu bay đến, ngay lập tức che lấp đi ánh sáng, một trận mưa to, bao phủ cả trời cả đất!
“Giản Đồng, đừng chạy nữa, em không chạy thẳng tôi được đâu Tiêu Hằng cất tiếng gọi ở phía sau Giản Đồng, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, chỉ còn cách khoảng chừng 5-6 mét, Giản Đồng gấp gáp, vừa chạy vừa quay lại đẳng sau nhìn Tiêu Hằng: “Tôi nói, tôi không cần hạnh…”
“Giản Đồng! Cẩn thận!”
Cô chưa nói xong, liền nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Tiêu Hằng, Giản Đồng vẫn chưa ý thức được gì, bên tai của cô, vang lên một tiếng va chạm “bịch”, cô vẫn đang nghĩ, đã xảy ra chuyện gì, mà cả người lại ngã xuống dưới đất, lăn lộn một vòng,