Chương 119: Sự yên tĩnh trước khi cơn bão ập đến
“Được thôi, gọi Tiêu Hằng đến đây, anh ấy đến, cũng tiện để cho anh ấy biết, người bạn thân của anh ấy, vốn không quan tâm đến cảm nhận của anh ấy”
Giản Đồng muốn bật cười, người đàn ông này, dựa vào cái gì mà cho rằng suy nghĩ của anh, chính là suy nghĩ của mình? Lại dựa vào cái gì mà cho rằng, cô không muốn đem mọi thứ nói cho Tiêu Hằng biết?
Ồ… Chắc là mình trong mắt của người đàn ông này, là một người phụ nữ không biết xấu hổi “Cô..” Ánh mắt của Kane thay đổi, trở nên chán ghét hơn: “Cô thật khiến người khác cảm thấy kinh tởm. Cô nói tôi không quan tâm đến cảm nhận của Tiêu Hằng, vào lúc cô nói câu này, cũng nói lên được rằng, cô không quan tâm đến cảm nhận của cậu ấy. May mà Tiêu Hằng một lòng đối với cô. Thật là gửi gắm nhầm người rồi”
Trong lòng Giản Đồng nghĩ: Phải, đúng là gửi gắm nhầm người rôi.
“Tôi đồng ý với suy nghĩ của anh, cậu chủ Kane.”
Kane không ngờ tới rằng, Giản Đồng lại không màng đến che đậy mà lại thừa nhận như vậy!
Trong lòng vô cùng tức giận! Cảm thấy không đáng thay cho Tiêu Hằng!
“Cô đừng vội đắc ý! Tôi nhất định sẽ để cho cậu ấy nhìn thấy rõ cô là loại phụ nữ như thế nào!
Người phụ nữ như cô, giống như cái ung thư vậy, tôi sẽ không cho phép cái ung thư như cô, ở lại bên cạnh người bạn của tôi, rôi phá hoại cậu ấy đâu!”
Nói xong, bỏ tay ra.
Giản Đồng và Kane, người trước người sau đi vào trong phòng riêng.
Ánh mắt của Tiêu Hằng thay đổi, Kane vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên, liền va phải ánh mắt sâu lắng của Tiêu Hằng.
“Trên người cậu không có mùi thuốc” Đôi môi mọng động đậy, Tiêu Hằng lặng lùng nhìn Kane đang ngồi ở đối diện.
Nói là đi hút thuốc, nhưng trên người lại không hề có chút mùi thuốc nào, lại cùng Giản Đồng người trước người sau đi vào trong phòng riêng, cộng thêm cả những lời nói lúc trước mà Kane dường như nhằm vào Giản Đồng, Tiêu Hằng lại nhớ ra, vừa nãy Kane cũng theo sau Giản Đông rời khỏi phòng riêng.
Trong một khoảnh khắc, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Lục Thâm ở bên cạnh, giơ tay câm cốc cà phê, dừng lại ở cạnh môi.
“Tớ đi chào hỏi với cô Giản, suy cho cùng tớ và cô ấy cũng quen nhau ở Đông Hoàng, cũng được tính là người quen biết, chẳng phải sao?”
Tiêu Hằng nheo mắt lại: “Tớ biết cô ấy làm việc ở Đông Hoàng, cậu không cần phải quái gở như vậy.”
Kane suyt chút nữa thì bật cười, dứt khoát, ngón tay thon dài lấy ra hộp thuốc, ở trước mặt của Giản Đồng, “xoẹt” một tiếng, châm lửa vào điếu thuốc, tỉ mỉ hút một hơi.
Tiêu Hằng càng hếch cằm lên hơn, nói với Kane: “Bây giờ không ra ngoài hút rồi à?”
Sao vừa nấy lại phải đi ra ngoài?
Anh nói, người như Kane, có lúc nào quan tâm đến ý kiến của người khác đâu?
Lục Thâm thấy có gì đó không đúng, ngay lập tức liền đứng dậy: “Tớ nhớ ra rồi, tớ còn có việc phai làm. Tớ lại vừa uống chút rượu, Kane, cậu lái xe đưa tớ về nhé”
Không nói rõ ràng gì liền kéo Kane cùng đi: “Cô Giản, lân sau gặp lại.”
Người đi rồi, Tiêu Hằng quay người, quan sát tỉ mỉ Giản Đồng một vòng từ trên xuống dưới: “Cậu ấy đã làm gì với em?”
“Không có.”
“Vậy cậu ấy đã nói gì với em?”
“Chỉ là chào hỏi một chút mà thôi.”
Tiêu Hãng chau mày lại nhìn cô, rõ ràng không tin được lời nói này.
Giản Đồng cũng không muốn phải biện minh nhiều, tin hay không tin thì kệ anh.
“Chuyện gần đây của tôi có chút lộn xộn. Chỉ là tình hình hơi hơi có chuyển biết tốt, tiểu Đồng, đợi tôi giải quyết xong mọi thứ, thì tôi có thể đưa em rời khỏi Đông Hoàng rồi.”
Rời khỏi Đông Hoàng?… Có một khoảnh khắc, khiến cô cảm thấy rung động.
Có điều, rời khỏi Đông Hoàng, nếu thực sự dễ dàng như vậy, thì cô đã rời khỏi từ sớm rồi.
Nếu Trầm Tu Cẩn quyết không bỏ qua cho cô, vậy thì kể cả cô có rời khỏi Đông Hoàng, người đó, vân có thể tìm thấy cô, huống hồ tấm chứng minh thư duy nhất có thể chứng minh thân phận của mình cũng đang ở trong tay của anh. Rời khỏi lúc này, cô không có chứng minh thư, e là cũng khó mà rời khỏi.
Sau khi Kane rời đi, không về nhà luôn, mà hẹn một thiên kim tiểu thư gặp mặt ở quán cà phê, nói chút gì đó, vào lúc rời đi, thiên kim tiểu thư đó gật đầu lia lịa: “Yên tâm, tôi sẽ giúp anh, khiến cho người bạn ấy của anh, nhìn thấy bộ mặt thật của người phụ nữ đó. Có điều, anh đồng ý với tôi… ừm, một đêm vui vẻ, đừng có quên đấy nhé”
Kane cười nhẹ một tiếng, vô cùng mê hoặc dựa sát vào bên tai cô thiên kim tiểu thư đó: “Đương nhiên, một người đẹp giống như cô Ngụy đây, tôi làm sao có thể lỡ hẹn được chứ?”
Giọng nói trầm tĩnh, cộng thêm khuôn mặt khiến người phụ nữ nào nhìn thấy cũng sẽ bị mê hoặc của Kane kia, khiến cho cô Ngụy này chết mê chết mệt, lưu luyến không rời: “Vậy cứ quyết định như thế đi, buổi tối ngày mai tôi sẽ ra tay.
Đến lúc đó, anh phải đến hiện trường đấy. Cũng để tránh đến lúc đó, người nào đấy lại nói tôi không làm được việc.”
“Sao có thể thế được, cô Ngụy sắc đẹp tuyệt trần, năng lực tuyệt vời. Tôi đương nhiên tin vào năng lực làm việc của cô Ngụy. Huống hồ… kể cả có làm hỏng, thì người đẹp như cô Ngụy đây, tôi cũng không thể bỏ lỡ được”
Thẳng thản trêu đùa khiến cho cô Ngụy vô cùng vui sướng.
“Vậy thì, chúc cho cô Ngụy mã đáo thành công” Nói xong, vào khoảnh khäc quay người rời đi, trong con mắt màu cà phê của Kane, hiện lên vẻ chán ghét, không muốn ở lại nữa, nên rời đi từ sớm.
Buổi đêm Tiêu Hãng không nói với Giản Đồng, tại sao lại muốn cô xin nghỉ.
“Cậu chủ Tiêu bảo tôi xin nghỉ, là để đưa tôi đi vòng quay mặt trời?” Giản Đồng không dám tin nhìn vào cái vòng quay mặt trời vĩ đại ở trước mặt.
“Đi thôi, tôi đã hứa với em, sẽ đưa em đến vòng quay mặt trời.”
Tay của Tiêu Hằng chìa ra, Giản Đồng lại cảnh giác lùi về phía sau một bước.
“Tiểu Đồng?” Lẽ nào cô không muốn ngồi vòng quay mặt trời sao?
Giản Đồng cảnh giác nhìn Tiêu Hằng: “Cậu chủ Tiêu… tôi xin lỗi”
Tôi xin lõi, tôi chỉ có thể để lại câu “tôi xin lỗi”
cho anh.
Tiêu Hãng ngơ ngác, một lúc sau, trên khuôn mặt nghiêm túc, đột nhiên lộ ra ý cười: “Không sao, hôm nay không ngồi, thì chúng ta cũng sẽ có một ngày, cùng nhau ngồi vòng quay mặt trời.” Lời nói này, có hàm ý bên trong.
Giản Đồng không kháng cự lại, ngẩng đầu nhìn lên trời, mới nói: “Cậu chủ Tiêu, tôi thấy hơi mệt, anh đưa tôi về kí túc xá nhé.”
Nghe xong, Tiêu Hằng sâu sắc nhìn Giản Đồng một cái, cuối cùng, giọng nói từ tính cất lên: “Được.”
Đợi khi đến sảnh dưới kí túc xá của Giản Đồng.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu chủ Tiêu, cậu chủ Tiêu, tôi không thích…” Tôi không thích anh.
“Đợi một chút!” Người đàn ông ngồi ở ghế lái, đột nhiên gọi lên: “Tôi có điện thoại. Giản Đồng, em xuống xe trước đi.”
“Cậu chủ Tiêu, sao anh lại không muốn để cho tôi nói hết câu đã?” Ánh mắt của Giản Đồng đặt trên mặt của Tiêu Hãng, tiếng chuông điện thoại của anh cô đã từng nghe rất nhiều lần, nhưng vừa nãy vốn không hề có tiếng động gì, mà anh lại nói dối rằng có điện thoại gọi đến – trừ việc không muốn để cô nói hết câu, thì cô cũng không tìm ra lí do nào khác.
“Giản Đồng, xuống xe đi. Gần đây việc trong nhà và việc của công ty có rất nhiều, rất bận”, anh nói xong, lại nhìn thấy bộ dạng quật cường của Giản Đồng, bỗng cảm thấy mềm lòng, vẻ mặt cũng thả lỏng ra, “Tiểu Đồng, có gì muốn nói, thì đợi tôi giải quyết hết mọi thứ rồi mới nói có được không?… Không cần thiết phải nói ra ngay lúc này… có được không?”
Ánh mắt này của anh, nhìn vào trong mắt của cô, dường như có chút khẩn cầu, trong lòng Giản Đồng run lên, lí trí nói với bản thân, bây giờ nên nói rõ ràng. Nhưng… cô lại nhìn thấy sự mệt mỏi và khẩn cầu trong đôi mắt của người đàn ông kia, những lời nói đã được ấp ủ từ lâu, vào lúc này, lại không thể nào nói được ra miệng.
Thở nhẹ một hơi, cô không nói câu gì, lặng lẽ bước xuống xe.
Ngày hôm sau Trên đường Giản Đồng đi làm buổi tối, đột nhiên có mấy chiếc xe vút qua bên cạnh cô, rồi dừng lại ở cách cô không đến 7-8 mét.
Nghe thấy tiếng phanh xe, Giản Đồng mở to mắt ra, nhìn về gương mặt quen thuộc đang bước xuống từ trên xe.
“ƠØ? Đây chẳng phải là Giản Đồng sao?” Dẫn đầu là một người phụ nữ, bộ dạng tinh xảo, đeo đôi giày cao gót bước đến gần Giản Đồng, vẻ mặt chấn động: “Thực sự là Giản Đồng làm mưa làm gió ở thành phố biển này năm đó sao? Có điều”, người phụ nữ này nhăn mũi lại: “Sao cô lại biến thành bộ dạng như thế này rồi? Tôi vẫn còn nhớ phong thái lúc đó của cô cơ mà”
Giản Đồng đương nhiên có quen biết người phụ nữ ở trước mặt này – Ngụy Tư San.
Xung quanh lại tụ họp những gương mặt quen thuộc.
“Ơ ơ? Thật sự là Giản Đồng này! Vừa nãy cậu nói đây là Giản Đồng, tớ còn không tin đấy. Bây giờ tỉ mỉ nhìn lại, thì thật sự là Giản Đồng rồi”
“Nhưng mà Giản Đồng… sao lại biến thành bộ dạng như này vậy?”
“Đúng đó, chị Giản Đồng.”
“Còn gọi là chị à? Cậu vẫn còn muốn gọi một người đã từng ngồi tù là ‘chị à?” Ngụy Tư San cười nhẹ nói, dường như đột nhiên nhớ ra cái gì, ngay lập tức vẻ mặt quan tâm hỏi Giản Đồng: “Giản Đồng, cô ra tù từ lúc nào thế? Sao ra tù, mà lại không nói với chúng tôi một tiếng chứ, dù sao thì trước kia cũng từng chơi thân với nhau, ra tù thì nói với chúng tôi một câu, chúng tôi cũng sẽ tiếp đón nồng nhiệt cô mà”
Sắc mặt của Giản Đồng, đã trắng còn thêm trắng hơn… Chuyện này, mà phải tiếp đón nồng nhiệt sao? Cô giơ mắt lên, liếc nhìn về phía Ngụy Tư San, cô ta rõ ràng là muốn làm mất mặt mình trước mặt mọi người, rồi gây khó dễ cho mình.
“Không sao, dù gì thì hôm nay cũng được gặp lại rồi, vậy hôm nay sẽ tiếp đón nồng nhiệt bù thôi nhỉ” Ngụy Tư San nói xong, một tay nằm chặt lấy vai của Giản Đồng: “Đi, Giản Đồng, mọi người hôm nay sẽ chuẩn bị một bữa tiếp đón nồng nhiệt cho cô. Đi đi đi.”
“Tôi không đi!” Giản Đồng đứng chắc như keo, không muốn đi cùng hội của Ngụy Tư San.
“Thế này sao được, sao cô có thể không đi được chứ? Đây là bữa tiệc đặc biệt chuẩn bị để tiếp đãi cô đấy, thiếu diễn viên chính, thì không thể được” Ngụy Tư San vừa nói, vừa kéo Giản Đồng ngồi vào trong xe của cô: “Giản Đồng, cô như vậy là không giữ thể diện cho hội chị em đâu”
Nói xong, rút điện thoại ra: “Nếu cô không giữ thể diện cho hội chị em, thì tôi phải đăng cái video này lên rồi”
Vừa nói, vừa giơ chiếc điện thoại ra trước mặt Giản Đồng.
Bỗng nhiên!
Giản Đồng trợn to mắt không dám tin: “Sao cô lại có! Sao cô lại có cái này! Sao cô lại có cái video này!” Sắc mặt của cô trở nên tái mét: “Đưa cho tôi! Đưa cho tôi!”
Chiếc điện thoại trong tay của Ngụy Tư San bỗng ném về phía người khác, “Muốn cướp à?
Cướp đi, cướp đi cái này, tôi vẫn còn có cái dự phòng” Nói xong, lạnh lùng cười khoác hai tay ra trước ngực, rõ ràng coi Giản Đồng như một trò đùa, “Bây giờ hỏi cô, có giữ thể diện cho hội chị em không, bữa tiệc tiếp đón này, cô đi, hay là không đi?”
Đi, hay là không đi?
Giản Đồng sắc mặt tái mét: “Tôi đi! Cô hãy đưa bản dự phòng cho tôi.”
“Cái này à… Vậy thì phải xem biểu hiện của cô ở bữa tiệc rồi”
“Cái video này… sao cô lại có được nó?” Chiếc video cảm thấy bị sỉ nhục kia, trong lòng của Giản Đồng, sớm đã bị phá hoại nghiêm trọng, chiếc video này, lại giống như đưa cô trở về cái khoảnh khắc của ba năm đó.
“Cái này thì cô không cần biết.” Trên thực tế, cô ta cũng là ngẫu nhiên mà có được.
“Các cô hôm nay, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Ngụy Tư San cười nói: “Làm cái gì à? Làm cái gì thì đợi cô đến không phải sẽ biết sao?” Cô ta lại nói: “Ai bảo cô không có số phú quý, mà lại cứ muốn bay lên cao để trở thành phượng hoàng?
Cô cũng đừng trách tôi, tôi cũng chỉ là làm theo lời dặn dò của người ta mà thôi.”
“Làm theo lời dặn dò của người khác… Anh ấy là ai?”