CHƯƠNG 486: MÃI MÃI VẪN YÊU EM
Nam Cường Thịnh nhìn Phương Minh đầy bất đắc dĩ, hơi bị đau đầu.
Nam Cường Thịnh đã đâm lao đành phải theo lao, không thể nào ngờ rằng mình tự đào hố chôn mình.
…
Đường Tinh Khanh thuộc phái nói được làm được, đã nói phải làm ngay, nếu đã quyết định đi là liên lạc ngay với bên trường học, nộp đơn xin học.
Đơn xin học được thông qua, Đường Tinh Khanh thu dọn hành lý, chuẩn bị xuất phát.
Chỉ có điều trước lúc đi, có cần nói với Đông Phùng Lưu một tiếng không nhỉ?
Nhưng hai người đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, cho dù có nói với Đông Phùng Lưu, anh cũng chỉ hờ hững thôi.
Khẽ cắn môi, Đường Tinh Khanh có vẻ do dự, nhưng sau cùng vẫn quyết định tìm Đông Phùng Lưu mà nói vài câu.
Điều kì lạ là, từ khi Đường Tinh Khanh chuẩn bị nói chuyện với Đông Phùng Lưu, anh cứ bận suốt, ngày nào cũng đi sớm về khuya, rõ ràng hai người chung sống dưới một mái nhà, nhưng Đường Tinh Khanh không có cơ hội nào gặp được anh.
Sau cùng, Đường Tinh Khanh mất hết kiên nhẫn, quyết định ôm cây đợi thỏ, thầm nghĩ, cho dù phải đợi cả tối cũng phải chặn được người đàn ông này.
Kim đồng hồ cứ xoay hết vòng này đến vòng khác, Đường Tinh Khanh ngồi trên sô pha trong phòng khách, mi mắt càng lúc càng nặng.
Che miệng ngáp một cái, Đường Tinh Khanh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, lầm bầm: “Gần mười hai giờ rồi, hôm nay anh ấy có về không đâu?”
Quả thực không chịu nổi nữa, Đường Tinh Khanh nằm bò ra sô pha mà đánh một giấc, thầm nghĩ, mình chỉ ngủ một lát thôi, nghe thấy tiếng bước chân của Đông Phùng Lưu, nhất định sẽ tỉnh dậy.
Nhưng Đường Tinh Khanh quá buồn ngủ nên ngủ rất sâu, đừng nói đến tiếng bước chân, cho dù bên ngoài có sấm chớp đì đùng cũng chưa chắc đã gọi được cô dậy.
Đôi môi hồng hé mở, phát ra tiếng thở đều đều. Một bóng người chậm rãi đến gần Đường Tinh Khanh, cúi người bế cô lên.
Lúc nằm xuống ngủ, Đường Tinh Khanh không đắp chăn, cho nên bây giờ cô thấy hơi lạnh.
Nhưng đột nhiên có một luồng hơi ấm đến gần cô, khiến cô lập tức dính lấy đối phương, hơn nữa còn tìm một tư thế thoải mái để làm tổ trong đó.
Ấm áp quá đi!
Trên mặt Đường Tinh Khanh lộ ra nụ cười thỏa mãn, giống như con mèo được ăn uống no đủ.
Mà dáng vẻ của cô khiến Đông Phùng Lưu cũng lộ ra nét cười trên mặt.
Người phụ nữ này, đã buồn ngủ đến thế rồi, sao không về phòng mà ngủ?
Nhẹ nhàng đặt Đường Tinh Khanh lên giường, Đông Phùng Lưu đắp chăn cho cô, quay người định đi.
Đường Tinh Khanh đang ngủ ngon đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, chút ấm áp kia từ từ rời đi.
“Đừng đi!”
Xuất phát từ bản năng, Đường Tinh Khanh giơ tay túm lấy phía trước, mê mẩn cảm giác ấm áp kia, hi vọng giữ được nó lại.
Mà Đường Tinh Khanh quơ quào thế nào mà túm ngay được bàn tay to lớn của Đông Phùng Lưu.
Thân thể khựng lại, Đông Phùng Lưu quay đầu nhìn Đường Tinh Khanh, phát hiện cô không hề tỉnh lại.
“Được, anh không đi.”
Giọng nói của Đông Phùng Lưu dịu dàng đến lạ, anh cẩn thận ngồi xuống, con ngươi đen thâm thúy nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh.
Chỉ có khi Đường Tinh Khanh không nhìn thấy, Đông Phùng Lưu mới để lộ ánh mắt nóng bỏng như vậy thôi.
Anh vẫn yêu Đường Tinh Khanh rất sâu đậm, nhưng anh cũng biết tình cảm của họ xảy ra vấn đề, nếu như tiếp tục tỏ ra thâm tình, chắc chắn sẽ khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy áp lực.
Đông Phùng Lưu biết Đường Tinh Khanh cần có không gian riêng, cho nên anh bằng lòng buông tay để Đường Tinh Khanh rời đi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là anh từ bỏ Đường Tinh Khanh, ngược lại, bây giờ buông lỏng là để tương lai không thể tách rời. Thế nào cũng có một ngày, Đường Tinh Khanh sẽ hiểu được, suy cho cùng thứ mà cô cần là gì.
Cúi người, hôn nhẹ lên đôi môi hồng hào của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu khàn giọng bảo: “Tinh Khanh, anh yêu em, mãi mãi yêu em.”
…
Ngủ một giấc dậy, Đường Tinh Khanh cảm thấy toàn thân thư thái.
Vươn người một cái, Đường Tinh Khanh khẽ nheo mắt lại, nhếch môi thành một nụ cười thư giãn.
Ừm, hôm nay tinh thần không tệ.
Đứng dậy bung chăn ra, ánh mắt của Đường Tinh Khanh lướt tới bên cạnh, có chút buồn bực vì không hiểu sao ở vị trí kia lại xuất hiện một chiếc ghế.
Nhưng cô không có tâm tư nào mà quan tâm những chi tiết vụn vặt ấy.
Lấy vé máy bay ra khỏi ngăn kéo, ánh mắt của Đường Tinh Khanh ảm đạm hơn.
Hôm nay là ngày cô xuất phát, tất cả mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, thu dọn xong là có thể ra sân bay ngay.
Nhưng Đường Tinh Khanh vẫn chưa gặp được Đông Phùng Lưu, những lời muốn nói với anh cũng chỉ có thể lặng lẽ để trong lòng.
Nghĩ tới Đông Phùng Lưu, tâm trạng tốt đẹp của Đường Tinh Khanh bỗng chốc như phủ một tầng sương mù, khiến người ta không thể thở được.
“Mẹ ơi, mẹ dậy chưa?”
Cất kĩ càng vé máy bay đi, Đường Tinh Khanh nói: “Ừ, mẹ dậy rồi, con vào đi.”
Đường Ngũ Tuấn mở cửa bước vào, tươi cười nói: “Mẹ mau thu dọn rồi xuống ăn sáng đi, hôm nay con tự tay chuẩn bị cho mẹ đó.
“Con chuẩn bị bữa sáng?” Đường Tinh Khanh ngạc nhiên vô cùng: “Hôm nay là ngày gì vậy, con có thể đích thân xuống bếp, đúng là hiếm có mà.”
“Mẹ bị ngốc rồi hả, hôm nay không phải ngày mẹ xuất phát sao. Con cố ý chuẩn bị mấy món ngon, để mẹ ăn no rồi chuẩn bị lên đường.”
Ờm, sao câu này nghe cứ kì kì thế nhỉ.
Nụ cười của Đường Tinh Khanh có vẻ cứng ngắc: “Mẹ rửa mặt rồi sẽ xuống ngay.”
“Ừm, vậy con xuống nhà trước đợi mẹ nhé.”
Đừng tưởng Đường Ngũ Tuấn còn nhỏ tuổi, nó rất thông minh đây, nhìn hướng dẫn nấu ăn hai lần là có thể chuẩn bị được một bàn ăn sáng thịnh soạn.
Bữa sáng kiểu Đông Tây kết hợp này khiến người ta nhìn vào là muốn ăn.
Nuốt nước miếng, Đường Tinh Khanh ngồi vào chỗ và hỏi: “Con dậy từ mấy giờ mà chuẩn bị những thứ này đây?”
“Không lâu lắm, con có trợ thủ… à không, con có chuẩn bị từ trước, rất nhiều thứ đã là bán thành phẩm rồi, làm nóng một chút là được.”
Đường Ngũ Tuấn nói rồi lén lút quan sát phản ứng của Đường Tinh Khanh. Thấy tất cả chú ý của cô dồn vào đồ ăn, dường như không phát hiện ra điều gì, thằng bé mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ động đũa trước đây.” Đường Tinh Khanh vươn đũa gắp một miếng bánh vừng bỏ vào miệng, lộ ra biểu cảm hài lòng: “Ừm, mùi vị rất khá đấy, Ngũ Tuấn, con thực sự rất có thiên phú nấu nướng đấy.”
“Hê hê, mẹ thích ăn là được.”
Đường Ngũ Tuấn nói vậy nhưng ánh mắt lại hướng về một góc nào đó, biểu cảm có vẻ mất tự nhiên.
“Lát nữa ăn sáng xong mẹ tự ra sân bay là được.”
Thu ánh nhìn về, Đường Ngũ Tuấn kiên quyết nói: “Thế sao được, con muốn đích thân tiễn mẹ ra sân bay.”
“Nhưng chỗ này cách sân bay rất xa, cả đi cả về lãng phí nhiều thời gian, sẽ làm lỡ thời gian đi học của con đấy.”
“Vậy thì xin nghỉ một ngày đi, con không cần biết, dù sao con cũng muốn tiễn mẹ ra sân bay.”
Nói xong, Đường Ngũ Tuấn bắt đầu làm nũng, có vẻ như không đạt được mục đích sẽ không chịu thôi.
“Được rồi được rồi, mẹ đồng ý là được chứ gì.”
“Mẹ thật là tốt!”
Nói xong, Đường Ngũ Tuấn thơm một cái lên mặt Đường Tinh Khanh, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, bắt đầu dùng bữa sáng.
Ừm, mấy thứ này ăn ngon thật, chẳng trách mẹ mình ăn nhiều thế.
Đường Ngũ Tuấn ăn như lang như sói, suýt nữa quên mất mình vẫn còn nhiệm vụ.
…
Sân bay đông người đi đi lại lại, đâu đâu cũng là hành khách vội vội vàng vàng. Ở đó, có cảnh phân ly, có cảnh trùng phùng, giống như cuộc đời con người vậy.
Đổi xong thẻ lên máy bay, Đường Tinh Khanh quay người, nhìn Đường Ngũ Tuấn và Nam Cường Thịnh sau lưng mình mà nở nụ cười ấm áp.
Ánh mắt đảo một vòng trong số những người phía sau, Đường Tinh Khanh hỏi: “Phương Minh chưa đến à?”
“Ờm, cô ấy có lịch trình khác, có khả năng không đến kịp.”