CHƯƠNG 468: LỰA CHỌN CỦA ĐƯỜNG TINH KHANH
Tịch Song nói xong, thử bước tới gần Đường Tinh Khanh.
“Đứng lại, anh đừng đến đây!” Đường Tinh Khanh dùng ngón tay chỉ vào Tịch Song, lên án nói: “Anh cũng không cần phải giả vờ làm người tốt nữa, cho dù anh không làm tổn thương đến Lam Tuyết thì thủ đoạn của anh cũng chẳng sạch sẽ gì!”
“Em nói đúng, những người đang đứng ở đây, không ai là sạch sẽ cả. Như vậy bây giờ phải làm sao mới được đây, trơ mắt đứng nhìn Lam Tuyết chết ư?”
Đường Tinh Khanh cắn chặt môi, dường như cô đang tự đấu tranh tâm lí.
Cuối cùng, Đường Tinh Khanh nhìn về phía Đông Phùng Lưu, mở lời: “Đông Phùng Lưu, bây giờ anh tìm bác sĩ giỏi nhất tới đây. Nếu Lam Tuyết chết rồi, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Đông Phùng Lưu nghe thấy lời nói của Đường Tinh Khanh, trong lòng anh vừa buồn vừa vui.
Tịch Song thì ngược lại, cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Đường Tinh Khanh nâng Lam Tuyết dậy, đi về phía Đông Phùng Lưu.
Trong suốt quá trình này, Tịch Song cũng không tìm cơ hội để xuống tay, chỉ nhìn bọn họ rời đi.
Gã đàn ông đầu trọc chạy đến sau nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi sốt ruột, hỏi: “Đại ca, chúng ta cứ để bọn họ rời đi như vậy sao?”
Đây là cơ hội ra tay tốt biết bao, Đông Phùng Lưu đứng ngay trước mắt, muốn giết chết anh là dễ như trở bàn tay.
Nhưng Tịch Song có vẻ không gấp gáp lấy mạng anh, con ngươi híp híp lại, nói: “Cho dù Đông Phùng Lưu đưa Đường Tinh Khanh đi rồi, giữa bọn họ vẫn sẽ có hiềm khích. Hiểu lầm mới là kẻ địch lớn nhất trong tình cảm của bọn họ.”
Ngay vừa rồi, Tịch Song mới nghĩ thông được một chuyện.
Cho dù hắn có cố gắng bao nhiêu đi nữa, nghĩ mọi biện pháp để chia rẽ hai người đều không thay đổi được sự thật là Đường Tinh Khanh yêu Đông Phùng Lưu sâu đậm. Nếu chỉ dùng ngoại lực để tác động sẽ chỉ làm tình cảm giữa hai người họ thêm sâu, không thể đứt.
Nhưng nếu như để chính bản thân họ tự nghi ngờ phần tình cảm này, mới có thể phá vỡ cơ sở tình cảm giữa hai người bọn họ.
Mà Lam Tuyết này chính là cơ hội tuyệt vời.
Tịch Song bây giờ đã không còn vội vàng nữa, hắn có thời gian cả một đời để mang hạnh phúc đến cho Đường Tinh Khanh.
Hiện tại, hắn chỉ cần lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi mối quan hệ vợ chồng của Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu trở nên bất hòa, là hắn có thể dễ dàng kéo Đường Tinh Khanh kéo đến cạnh bên mình.
Tịch Song nghĩ như vậy, khuôn mặt hắn lại treo đầy ý cười.
…
Lúc Đường Ngũ Tuấn được nhìn thấy Đường Tinh Khanh thì vô cùng vui vẻ.
Nhưng chưa kịp lao đến làm nũng với Đường Tinh Khanh, cậu bé đã thấy cô vội vã chạy qua.
“Mẹ?”
Đường Ngũ Tuấn đuổi theo, bỗng nhiên phát hiện ra trên người của Đường Tinh Khanh còn dính vết máu, thậm chí trên mặt cũng có.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ bị thương rồi à?”
“Cục cưng, hiện tại mẹ không có thời gian giải thích với con, con chờ một lúc đã!”
Nói xong, Đường Tinh Khanh mở cửa một gian phòng khác, nhìn vào bên trong rồi lẩm bẩm: “Chỗ này cũng không tệ lắm.”
“Cái gì không tệ lắm cơ?”
Đường Tinh Khanh cũng không trả lời câu hỏi của Đường Ngũ Tuấn, lại xoay người đi ra ngoài.
Một lúc sau, có người ôm một người dính đầy máu chạy vào, nhanh chóng đưa đến căn phòng cô vừa mới chọn.
Đi theo bọn họ còn có một bác sĩ.
Ông ta đuổi toàn bộ người không liên quan ra khỏi cửa, dẫn y tá vào bắt đầu cấp cứu.
Đường Ngũ Tuấn nhìn lướt qua Lam Tuyết, cậu sửng sốt một lúc rồi mới thì thào nói: “Cô ta… là Lam Tuyết sao?”
Lúc này, sắc mặt Đường Tinh Khanh đầy lo lắng đứng chờ ngoài cửa.
“Mẹ, sao cô ấy lại bị thương thành như vậy?”
“Câu này phải đi hỏi người cha tốt của con!”
Đường Tinh Khanh vừa nhắc tới Đông Phùng Lưu, vẻ mặt lập tức trở nên căm phẫn, cô như vậy khiến Đường Ngũ Tuấn không hiểu gì cả.
Không phải bố đi cứu người ư? Sao sau khi mẹ trở về rồi lại trở nên kì lạ như vậy?
Đường Ngũ Tuấn hoàn toàn không hiểu, nhưng tinh thần của Đường Tinh Khanh đều đặt hết lên người Lam Tuyết, vốn không chú ý tới sự thay đổi của cậu.
Sau khi được cứu chữa, cuối cùng Lam Tuyết cũng nhặt lại được một mạng, chỉ là cơ thể rất suy nhược, cần điều dưỡng thật tốt.
Đường Tinh Khanh nhẹ nhàng thở phào.
Nếu như Lam Tuyết thật sự chết đi, Đường Tinh Khanh không biết bản thân mình phải đối mặt với Đông Phùng Lưu như thế nào nữa. Quan hệ giữa hai người bọn họ có lẽ cũng chẳng thể cứu vãn được.
…
Sau khi Lam Tuyết vượt qua cơn nguy hiểm, mất khoảng hai ngày Đường Tinh Khanh chưa gặp mặt Đông Phùng Lưu.
Cô không biết trong lòng người đàn ông này quá áy náy, không biết nên đối mặt với cô như thế nào hay là anh vẫn đang mệt mỏi đối phó với Tịch Song, không có thời gian rảnh rỗi.
Nhưng cho dù là lí do gì đi chăng nữa, Đường Tinh Khanh đều cảm thấy hai người bọn họ nên bình tĩnh lại một chút.
Đợi đến lúc Đông Phùng Lưu lại xuất hiện lần nữa, Đường Tinh Khanh vừa mới đưa ra một quyết định kinh người.
“Em chắc chắn muốn đưa Lam Tuyết đi cùng sao?”
Đường Tinh Khanh tỏ vẻ kiên quyết, nói: “Đúng vậy.”
“Vì lí do gì?”
“Hiện tại bản thân Lam Tuyết bị thương nặng, cần được chăm sóc. Hơn nữa để cô ấy lại đây, ai biết được mấy người có tìm cô ấy để tính sổ sau lưng em hay không chứ, để cô ấy bên cạnh em vẫn an toàn hơn một chút.”
“Em không tin anh đến vậy sao?”
“Đúng!”
Sắc mặt Đông Phùng Lưu tối sầm lại, nói: “Được, vậy thì cứ làm như em muốn đi.”
Nói xong, Đông Phùng Lưu quay người rời đi, đáy mắt anh còn chứa đầy vẻ mỏi mệt.
Đương nhiên Đường Tinh Khanh có thể nhìn thấy sự vất vả của Đông Phùng Lưu, nhưng cô cũng không lên tiếng an ủi, chỉ yên lặng nhìn theo bóng dáng đang từ từ biến mất của anh.
Đông Phùng Lưu không ở đây, Đường Tinh Khanh không nén được nỗi thương nhớ trong đáy mắt, còn có cả vẻ bất đắc dĩ sâu sắc.
Mà sự thay đổi trên gương mặt cô đều bị Đường Ngũ Tuấn nhìn thấy rõ ràng.
Đường Ngũ Tuấn thở dài một tiếng, nói với Đường Tinh Khanh: “Mẹ, mẹ không nên nói chuyện với bố như vậy. Bố vì cứu mẹ mà đã phải chịu rất nhiều khổ cực.”
“Mẹ biết.”
“Vậy tại sao mẹ vẫn dùng thái độ như vậy để đối xử với bố? Ngay cả con cũng nhìn ra được, bố thật sự rất đau lòng.”
Đường Tinh Khanh im lặng một lúc, nói: “Con còn nhỏ, vẫn chưa hiểu được mấy chuyện này.”
“Mẹ không nói thì làm sao biết con không hiểu?” Đường Ngũ Tuấn không hiểu nói: “Thật sự không thể hiểu được người lớn các người, rõ ràng vẫn rất quan tâm đến đối phương, lại luôn vì các loại nguyên nhân này nọ mà không thể hạnh phúc. Chẳng lẽ tình yêu thật sự phức tạp đến mức đó sao?”
Đường Tinh Khanh đưa tay chọc chọc vào đầu Đường Ngũ Tuấn, nói: “Con còn nhỏ tuổi, đừng có tìm hiểu chuyện tình yêu này nọ, ngoan ngoãn quay về nghỉ ngơi. Chắc không bao lâu nữa là chúng ta có thể về nhà rồi.”
Về nhà…
Đây rõ ràng là một chuyện rất ấm áp nhưng Đường Tinh Khanh lại không cảm nhận được chút cảm giác vui vẻ nào, ngược lại trong lòng ngột ngạt, vẻ mặt nghiêm nghị.
Kì lạ, người một nhà đoàn tụ không phải là nên vui vẻ ư, vì sao chuyện này lại biến thành như vậy?
….
Lúc Lam Tuyết mở mắt lần nữa, phát hiện ra bản thân đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ.
Căn phòng được bố trí rất đơn giản, nhưng đẳng cấp lại không thấp, người ở trong này sẽ khó nén được cảm giác muốn thả lỏng.
Lam Tuyết cử động thân mình một chút, cố gắng ngồi dậy, đưa tay sờ sờ đầu gối.
Chỗ đó trống không, điều này khiến lòng Lam Tuyết trở nên hoảng hốt.
“Này, sao cậu lại ngồi dậy rồi!”
Đường Tinh Khanh vừa mới ra ngoài rót nước, lúc quay về đã thấy Lam Tuyết tỉnh lại rồi, quả khiến người ta kinh ngạc không thôi.
Vẻ mặt Lam Tuyết mờ mịt nhìn xung quanh, hỏi: “Tớ đang ở đâu đây?”
“Cậu đang ở nhà Đông Phùng.”
Hai chữ Đông Phùng khiến cho Lam Tuyết lập tức tỉnh táo, cô ta cũng nhớ lại toàn bộ cảnh tượng diễn ra trước khi bị thương.
Sắc mặt Lam Tuyết dần dần lạnh xuống, hỏi: “Nói cách khác, tớ bị nhốt rồi à?”
Đường Tinh Khanh ngồi cạnh người Lam Tuyết, nói: “Sao lại thế được, cậu chỉ đang tạm ở đây để dưỡng thương thôi. Đợi vết thương của cậu khá lên rồi thì có thể rời đi.