CHƯƠNG 269: CON SẼ NUÔI BỐ NUÔI CẢ ĐỜI
Nếu hiện thực đơn giản như Đường Ngũ Tuấn nói thì tốt biết bao.
Có thể sống như ở Mỹ, có thể tiếp tục làm bạn với Tịch Song… Nhưng bây giờ, Tịch Song không còn xem cô như bạn nữa, quan hệ của bọn họ từ sau khi Tịch Song tỏ tình cũng đã thay đổi.
Mặc dù Đường Tinh Khanh ngoài mặt vẫn theo thói quen nói đùa hắn, nhưng đôi khi Tịch Song biểu hiện ra sự nặng tình, lại khiến cô muốn dừng lại.
Cục diện như vậy quá xấu hổ, nhưng những thứ này Đường Ngũ Tuấn không hề biết, cô cũng không muốn cho Đường Ngũ Tuấn biết, nếu thằng bé biết người bố nuôi bản thân luôn kính trọng lại thích mẹ mình thì thằng bé sẽ nghĩ sao đây?
Đến lúc đó khiến thằng bé còn nhỏ như vậy mà lại bị kẹt giữa Đông Phùng Lưu và Tịch Song, cô không muốn khiến Đường Ngũ Tuấn rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Đường Tinh Khanh nhìn vẻ mặt vui mừng của Đường Ngũ Tuấn, không đành lòng đánh vỡ ảo tưởng của thằng bé, nhưng vẫn tức giận nói: “Nghĩ hay quá nhỉ… Con cũng không suy nghĩ một chút, nếu hai chúng ta ở nhà bố nuôi, nếu sau này bố nuôi có bạn gái thì làm sao đây, nếu dẫn về nhà mà nhìn thấy hai chúng ta, chẳng phải sẽ khiến người ta có cơ hội hiểu lầm sao.”
“Đến lúc đó nếu bố nuôi con cô độc cả đời, để mẹ xem con làm sao dám đối mặt với bố nuôi.”
Nghe thấy lời nói của Đường Tinh Khanh, Đường Ngũ Tuấn nói như điều hiển nhiên: “Có gì to tát chứ, bố nuôi sẽ không cô độc một mình đâu, bố nuôi còn có chúng ta, sau này con lớn lên, con sẽ nuôi bố nuôi cả đời.”
Đường Ngũ Tuấn nói vô cùng tự mãn, Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ trừng mắt nhìn thằng bé một cái, dạy dỗ: “Đâu có dễ dàng như con nói chứ, bố nuôi con cần con nuôi chắc? Bố nuôi nhiều tiền hơn con nhiều đó.”
Nghe vậy, Đường Ngũ Tuấn vẫn bày ra bộ dạng không ai bì được, ngạo mạn nói: “Chưa chắc nhé, bây giờ bố nuôi nhiều tiền hơn con thôi, chờ con lớn lên, nhất định sẽ tài giỏi hơn bố nuôi, đến lúc đó, dù bố nuôi không lấy vợ sinh con, đợi đến khi bố nuôi già đến nỗi không đi được nữa thì, bố nuôi vẫn có đứa con trai hiếu thuận là con đây.”
“Con đúng là móc hết tim gan tặng cho bố nuôi con rồi.” Đường Tinh Khanh tức giận trừng mắt liếc thằng bé một cái, giọng có chút nổi máu ghen nói: “Sao con không đối xử tốt với mẹ như vậy chứ, huống hồ, thằng nhóc nhà con thật không có lương tâm, lẽ nào con muốn bố nuôi của con cô độc đến già ư? Nói thế nào thì con cũng nên giới thiệu bạn gái cho bố nuôi con mới là hiếu thuận đó.”
Nói thì nói vậy, nhưng thực ra Đường Tinh Khanh vẫn muốn Tịch Song buông bỏ tình cảm của hắn dành cho cô, giữa cô và Tịch Song, vốn không có tương lai.
“Ha ha… Mẹ có bố ruột thương rồi, con cần gì bận tâm chứ.” Đường Ngũ Tuấn cười xấu xa, thằng bé nghĩ rồi lại nói: “Hơn nữa bố nuôi tốt với chúng ta như vậy, cũng không thể để bố nuôi sống một mình, yên tâm đi, con sẽ để ý giúp bố nuôi, tìm một mẹ nuôi về đây cho mình.”
Nghe Đường Ngũ Tuấn vui vẻ không kiềm chế được nói như vậy, Đường Tinh Khanh đưa tay gõ trán thằng bé, tức giận nói: “Con đó, mới mấy tuổi ranh, đã học đòi người ta già dặn như vậy, chờ sau này con trưởng thành, chắc sẽ giống như một ông già mất.”
“Hì hì… Mẹ yên tâm đi, con tự biết chừng mực.” Đường Ngũ Tuấn cười đắc ý, thằng bé xoa mặt lên gối một lát, ngáp một cái, hơi buồn ngủ nói: “Mẹ, Ngũ Tuấn buồn ngủ rồi, con ngủ trước đây, mẹ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Đường Tinh Khanh thơm lên trán Đường Ngũ Tuấn một cái, lẳng lặng nhìn thằng bé nhắm mắt lại, dần dần ngủ say đi vào giấc mộng.
Trong lòng lại vô cùng khó nghĩ, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến Tịch Song từ bỏ chuyện tình cảm này, chuyện tình cảm, cô đúng là không hiểu nhiều, lại không biết làm sao an ủi người ta, nghĩ tới nghĩ lui, Đường Tinh Khanh cuối cùng vẫn quyết định thuận theo tự nhiên.
Chờ đến lúc Tịch Song tự nhiên rời đi thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Đường Tinh Khanh mới thư thái một chút, nhìn Đường Ngũ Tuấn đang ngủ say, cũng thoải mái đi vào giấc mộng đẹp.
Hôm sai, lúc ngủ dậy Tịch Song đã dặn người giúp việc làm xong bữa ăn sáng, lúc Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn xuống lầu, vừa hay có bữa sáng nóng hổi.
Ăn điểm tâm xong, Tịch Song cười hỏi Đường Ngũ Tuấn: “Ngũ Tuấn, có muốn đi chơi chỗ nào không, hôm nay vừa hay bố nuôi rảnh rỗi, có thể đi chơi cùng con đó.”
“Ồ…” Đầu Đường Ngũ Tuấn khẽ chuyển động, như đang suy nghĩ, thằng bé lẩm bẩm nói: “Khu vui chơi… hoặc là đi ngắm cảnh ở thành phố A? Bố nuôi, con cũng không hiểu rõ nơi này lắm, không biết chỗ nào chơi vui, chi bằng bố dẫn con đi đâu cũng được.”
“Được.” Tịch Song cười gật đầu, hắn ngưng xem báo, tập trung nói với Đường Ngũ Tuấn: “Vậy hôm nay bố nuôi đưa con đi chơi, ăn no trước đã, sau đó chúng ta đi nhé.”
“Dạ!” Đường Ngũ Tuấn tươi cười rạng rỡ, thằng bé vui vẻ nhảy xuống ghế, nói với Tịch Song: “Con ăn no rồi ạ, bây giờ chúng ta xuất phát thôi!”
Nghe thấy lời Đường Ngũ Tuấn, Tịch Song nhìn thoáng qua Đường Tinh Khanh, hơi trách cứ nói với Đường Ngũ Tuấn: “Sao con không đợi mẹ? Mẹ của con còn chưa ăn sáng xong kìa.”
“Hả.” Nghe thấy lời Tịch Song nói, Đường Tinh Khanh thấy bất ngời, cô chỉ vào mình, không dám tin hỏi: “Tôi cũng phải đi sao?”
“Sao em lại không đi chứ?” Tịch Song hỏi ngược lại.
“… Được rồi.” Đường Tinh Khanh suy nghĩ một chút, cô đích thực không có lý do không đi, cô còn đang định ở nhà cả ngày.
Lúc ở Mỹ, Tịch Song cũng đã từng đưa Đường Ngũ Tuấn đi chơi, đôi khi Đường Tinh Khanh theo đi, có khi lại mặc bọn họ đi chơi. Cho nên Đường Tinh Khanh cho rằng Tịch Song muốn dẫn riêng Đường Ngũ Tuấn đến khu vui chơi ở thành phố A, thật không ngờ, hắn lại gọi cả cô đi theo.
Thấy vậy, Đường Tinh Khanh buông miếng sandwich trong tay xuống, nói với Tịch Song: “Đi thôi, tôi cũng ăn no rồi.”
“Được.” Tịch Song cười khoái trá, hắn ôm lấy Đường Ngũ Tuấn, dặn người giúp việc chuẩn bị đồ đạc, sau đó ôm Đường Ngũ Tuấn ra gara.
Đồng thời, trong lòng Tịch Song cũng có tính toán riêng, chỉ khi trói buộc Đường Tinh Khanh như vậy, chắc chắn không bao lâu sau, cô sẽ thích mình.
…
Cứ như vậy, Tịch Song dẫn Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn đi chơi khắp thành phố A, ngày hôm sau, Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn đều đã mệt lả, Đường Ngũ Tuấn coi như vẫn có tinh thần quấn lấy Tịch Song muốn lần sau đi chơi thêm lần nữa.
Tịch Song thể hiện lúc nào cũng sẵn sàng.
Ngày hôm sau, Tịch Song lại trở về trạng thái bận rộn, Đường Tinh Khanh và Đường Ngũ Tuấn buồn bực ở trong biệt thự, có chút buồn chán.
Cảm giác thời gian lại trở về ngày tháng ở Mỹ, lúc Tịch Song rảnh rỗi, bọn họ sẽ đi ra chơi một chút, lúc Tịch Song bận thì ai làm việc nấy.
Đường Ngũ Tuấn chơi máy vi tính ở trong phòng, cuối cùng vẫn không nhịn được chạy đến trước mặt Đường Tinh Khanh oán giận.