Mục lục
Vợ của tổng tài không dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 452: BỤNG LÀM DẠ CHỊU

Tai vạ sắp ập tới, quản lý Trương cũng không còn lòng dạ nào ham mê sắc đẹp, càng không kiên nhẫn mà thương hương tiếc ngọc. Gã ta chỉ muốn nhanh nhanh tìm được Đường Tinh Khanh để cô đi dàn xếp chỗ Tịch Song.

Giáo viên khoanh tay, nhíu mày nói: “Bọn họ là học viên, không phải phạm nhân, thời gian nghỉ ngơi có thể tới chỗ mà họ muốn.”

“Tôi mặc kệ, giờ đi tìm người về cho tôi!”

“Xin lỗi, đây không thuộc phạm vi công việc của tôi.”

Nói xong, giáo viên quay về phòng luyện tập, để lại quản lý Trương đứng dậm chân bực bội.

Thời gian cấp bách, quản lý Trương không dư sức so đo với giáo viên, gã quyết định tới phòng ngủ thử vận may, xem có thể tìm được Đường Tinh Khanh ở đó không.

Quản lý Trương vừa rời đi, Đường Tinh Khanh lập tức ló đầu ra khỏi góc, cô nhìn theo bóng lưng gã ta, cô nắm chặt tay.

“Cậu trốn làm gì thế?”

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói khiến Đường Tinh Khanh sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Suỵt, nói nhỏ thôi!”

Đường Tinh Khanh quay người, vội vàng vươn tay che miệng Lam Tuyết. Khi thấy quản lý Trương không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, cô mới nhẹ nhàng thở phào.

Lam Tuyết đẩy tay Đường Tinh Khanh xuống, phát hiện sắc mặt cô gái này đầy vẻ lo lắng, dường như gặp phải chuyện khó giải quyết.

“Tiểu San, nếu cậu tin tưởng tớ, có thể tớ nói với tớ chuyện gì đã xảy ra.”

Đường Tinh Khanh quay đầu nhìn về phía Lam Tuyết, một hồi do dự, cô nói: “Tớ thật sự có chuyện cần cậu giúp. Không phải cậu vẫn luôn tò mò không biết ngày đó giữa tớ và quản lý Trương đã xảy ra chuyện gì sao? Giờ tớ sẽ nói cho cậu.”

Hít sâu một hơi, Đường Tinh Khanh tiếp tục nói: “Bản kế hoạch trên tay quản lý Trương kia là do tớ làm. Hiện giờ ông chủ của công ty hợp tác tìm tới cửa, muốn tớ ra mặt.”

Lam Tuyết khó hiểu: “Người cậu nói không phải là Tịch Song sao? Đây là chuyện tốt, cậu sợ cái gì?”

“Tốt quái gì, mất mạng như chơi!”

Đường Tinh Khảnh hổn hển, điều này làm cho Lam Tuyết nhướn mày, dáng vẻ như được khai sáng.

“Ồ, hóa ra chủ nợ của cậu là Tịch Song kia à.”

“Đừng nói nhảm, giờ cậu nói có đi thế tội cho tớ hay không đây!”

“Chúng ta là bạn, chắc chắn không thể thấy chết không cứu. Yên tâm đi, chuyện này giao cho tớ là được.”

Thấy Lam Tuyết đồng ý, Đường Tinh Khanh bèn đem những thói quen nhỏ khi mình viết công văn đều nói hết cho cô, cũng miêu tả sơ qua đại ý của bản kế hoạch.

“Nhớ cả chưa?”

“Ừ ừ, nhớ rồi.”

Đường Tinh Khanh vẫn chưa yên tâm, dặn dò thêm: “Cậu nhất định phải nhớ kỹ, Tịch Song thông minh lại giảo hoạt, cậu lộ ra một chút sơ hở sẽ bị anh ta phát hiện ngay.”

“Thông minh như thế cơ? Vậy tớ phải gặp anh ta một lần mới được.”

Thấy Lam Tuyết còn đùa cợt, Đường Tinh Khanh nghiêm mặt nói: “Lam Tuyết, đây không phải trò chơi, làm không tốt sẽ rất nguy hiểm!”

“Tớ rất nghiêm túc, những điều cậu nói tớ đã nhớ cả rồi.” Lam Tuyết vẫy vẫy tay, giọng điệu thoải mái, “Ai ya, đừng lo lắng, mặc kệ Tịch Song tài giỏi bao nhiêu, không phải cũng là một con người sao.”

Vẻ mặt Đường Tinh Khanh ảm đạm, nói sâu xa: “Không, anh ta không phải người, anh ta là ma quỷ.”

Lời này khiến Lam Tuyết nghiêng đầu liếc mắt nhìn Đường Tinh Khanh, lập tức yên tĩnh lại.

Phiền muộn than một tiếng, Lam Tuyết nói: “Xem ra, cậu cũng chẳng phải một cô bạn học không có chuyện cũ trong lòng. Yên tâm đi, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, không có gì không giải quyết được. Giờ tớ đi tìm quản lý Trương đây.”

“Phải cẩn thận nhé.”

Lam Tuyết lập tức đi ra ngoài, không hề quay đầu lại, cô chỉ đưa lưng về phía Đường Tinh Khanh vẫy vẫy tay.

Một tiếng đồng hồ khó khăn trôi qua….

Biết Lam Tuyết được Tịch Song gọi đến, nhóm nữ thực tập sinh ghen tị không thôi, chỉ có Đường Tinh Khanh lo lắng bất an, càng nghĩ càng hối hận.

Thực không nên vì an nguy của mình mà đẩy Lam Tuyết ra.

Cho dù Lam Tuyết có thông minh lanh lợi hơn cũng chỉ là một cô gái bình thường, sao có thể đối phó được tên Tịch Song gian xảo già đời kia.

Đã một tiếng đồng rồi còn không thấy Lam Tuyết ra, không phải là….

Không được, không thể để Lam Tuyết gặp nguy hiểm vì mình, thật sự không được thì đi tìm Tịch Song ngả bài là được!

Đường Tinh Khanh trưng vẻ mặt thấy chết không sờn, cô đứng lên chuẩn bị vì nghĩa hy sinh.

“Cậu làm cái vẻ mặt gì thế hở?”

Ánh mắt chớp chớp, Đường Tinh Khanh ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, bỗng chốc trở nên vui vẻ.

“Lam Tuyết, cậu không sao chứ!?”

“Yên tâm, ổn rồi.”

Đánh giá trước sau một vòng, thấy Lam Tuyết không hao tổn chút lông tóc nào, lúc này Đường Tinh Khanh mới nhẹ nhàng thở phào.

Lam Tuyết bị vẻ mặt của Đường Tinh Khanh chọc cười, rồi sau đó bỏ qua đủ loại ánh mắt quan sát ở xung quanh, cô nắm lấy tay Đường Tinh Khanh đi tới chỗ bí mật.

Xung quanh không có ai nữa, Đường Tinh Khanh vội vàng hỏi: “Chuyện thế nào rồi, Tịch Song có làm khó cậu không?”

“Không có, xử lý xong hết rồi.”

“Thật hay giả vậy, Tịch Song đâu có dễ lừa như vậy.”

“Cậu không tin tớ hay là đề cao Tịch Song quá vậy?”

“Tớ rất hiểu người đàn ông kia, hắn thận trọng tới mức đáng sợ.”

“Nhưng biểu hiện của tớ hoàn mỹ không có sơ suất, tuyệt đối không để cho Tịch Song nhìn thấy sơ hở.”

Lời nói của Lam Tuyết khiến Đường Tinh Khanh nửa tin nửa ngờ.

Nhưng Lam Tuyết cũng không hề thổi phồng, lúc so chiêu với Tịch Song, cô trình bày có đầu có đuôi, ngay cả Tịch Song cũng không còn lời nào để nói.

Nhưng quá hoàn mỹ cũng khiến người ta sinh nghi. Mà tính cách của một người, sao có thể giống với một người khác như vậy.

Tịch Song cảm thấy không thể nào, anh ta lập tức sai người điều tra về Lam Tuyết.

Khi điều tra tư liệu về Lam Tuyết đã xuất hiện ít vấn đề, tuy rằng tốn chút thời gian nhưng cũng được giải quyết ổn thỏa.

Giao nộp tư liệu đã sắp xếp cho Tịch Song, người đàn ông đầu trọc nói: “Ông chủ, đây là tư liệu cá nhân của Lam Tuyết.”

Cầm lấy tư liệu lật qua lật lại, Tịch Song không khỏi nhướn mày, đáy mắt xẹt qua một tia khác thường.

“Chả trách.”

Người đàn ông đầu trọc không đoán ra Tịch Song có ý gì, lại không tiện hỏi trực tiếp, uyển chuyển dò ý: “Vậy, chúng ta vẫn phải theo dõi nơi này sao?”

“Không cần, rút người về.” Tịch Song đứng lên, sắc mặt trầm tĩnh như nước, nói: “Tôi không muốn xảy ra xung đột với thế lực bên kia. Mà lấy thực lực của người phụ nữ này, biểu hiện xuất sắc cũng chẳng có gì lạ.”

Nói xong, Tịch Song đứng dậy rời đi, người đàn ông đầu trọc theo sát phía sau.

Ra khỏi tòa cao ốc MG, Tịch Song xoay người nhìn lại, con ngươi từ từ nheo chặt.

Tịch Song không sao nghĩ được, ngay trên địa bàn của mình mà Đường Tinh Khanh lại biến mất lâu như vậy. Cảm xúc của anh ta từ phẫn nộ, kinh ngạc chuyển thành lo lắng.

Cùng lúc đó, thành phố A ——

Đông Phùng Lưu ngồi trước bàn, mặt không chút thay đổi nghe báo cáo của cấp dưới.

“Ông chủ, hôm nay Tịch Song có hành động, anh ta tới một công ty giải trí.”

Ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, giọng nói Đông Phùng Lưu lạnh lùng: “Anh ta không để ý chuyện làm ăn à, sao lại tới công ty giải trí?”

“Không rõ lắm, Tịch Song còn nói chuyện khá lâu với một thực tập sinh, hai bên còn ký hợp đồng hợp tác.”

“Thực tập sinh?” Động tác trên tay anh hơi dừng, ánh mắt Đông Phùng Lưu có cảm xúc dao động, anh hỏi: “Có tư liệu của cô ta không?”

“Có.”

Nói xong, cấp dưới đưa tư liệu cho Đông Phùng Lưu.

Đông Phùng Lưu cẩn thận đọc, cố gắng tìm kiếm trong đó dấu vết có liên quan tới Đường Tinh Khanh.

Nhưng rất đáng tiếc, không hề có thu hoạch.

“Lam Tuyết…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK