CHƯƠNG 482 : KẾ SÁCH NHỎ CỦA ĐƯỜNG NGŨ TUẤN
“Đây là câu trả lời của bố nhé, bố phải nhớ đấy nhé, không được phép nuốt lời, bây giờ con đi tìm mẹ con để xác nhận lại đã.”
Hai tay khoanh trước ngực, Đông Phùng Lưu hỏi: “Mẹ con sẽ đồng ý tham gia sao?”
“Yên tâm, có con ra tay, chắc chắn là gạo xay thành cám, cứ đợi tin tốt của con đi.”
Nói xong, Đường Ngũ Tuấn quay người rời khỏi đó, mà Đông Phùng Lưu cũng đặt tư liệu qua một bên, rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
…
Bưng lọ hoa từ từ đi xuống tầng, Đường Tinh Khanh chỉ liếc mắt đã thấy ngay Đường Ngũ Tuấn đang ngồi trên ghế sô pha nhíu mày.
“Ngũ Tuấn, con làm sao thế?”
Nghe thấy giọng Đường Tinh Khanh, Đường Ngũ Tuấn đứng dậy, trông qua cứ như sắp khóc đến nơi.
“Mẹ ơi, con buồn quá.”
Đặt bình hoa xuống, Đường Tinh Khanh bước nhanh tới bên cạnh Đường Ngũ Tuấn, ôm vai cậu mà hỏi: “Sao thế, có chuyện gì vậy con?”
“Con bị các bạn khác bài xích, các bạn không thích chơi cùng con.”
Nói xong, hai vai Đường Ngũ Tuấn bắt đầu run lên, như thể khóc rất đau lòng vậy.
“Sao lại thế được, không phải con rất được chào đón trong đám bạn à, chẳng lẽ có mâu thuẫn gì với các bạn?”
Đường Ngũ Tuấn vội vã gật đầu: “Đúng vậy, con bị các bạn cô lập rồi. Mẹ cũng biết đấy, trẻ con mà, luôn thích chơi kiểu hội nhóm, bài xích người khác biệt.”
“Nhưng con có phải người khác biệt gì đâu.”
“Trước kia thì không chứ bây giờ thì có.” Đường Ngũ Tuấn ngẩng đầu lên, mắt mũi đỏ ửng: “Gần đây bố và mẹ không đi đón con tan học nên con chính là kẻ lạc loài. Họ xì xào sau lưng con rằng con là đứa trẻ không ai cần, còn bảo bố con sắp lấy mẹ mới rồi, con sẽ không còn nhà để về nữa, muốn đáng thương cỡ nào có đáng thương cỡ ấy.”
Câu trả lời này khiến Đường Tinh Khanh dở khóc dở cười: “Lẽ nào con cũng tin những lời đồn đãi đó sao?”
“Tại sao lại không tin, mọi người đồn đãi cứ như thật ấy”, Đường Ngũ Tuấn trông rất tủi thân: “Tuy rằng con rất kiên cường, nhưng con cũng là trẻ con mà, bố mẹ không thể ỷ thế con thông minh mà xem nhẹ sự trưởng thành trong nội tâm con, điều này rất dễ khiến tâm lý của con sai lệch đó!”
“Có đến mức thế không?”
“Hừ, đợi bi kịch thành hình rồi, bố mẹ sẽ biết có đến mức thế hay không!”
Đường Tinh Khanh rất bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, vậy ngày mai mẹ sẽ đi đón con tan học, dùng hành động thực tiễn để bịt miệng kẻ khác, đã được chưa?”
“Hừ, thế còn tạm được.”
“Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?”
“Miễn cưỡng khá hơn một chút, nhưng con phải ăn thêm chút gì đó ngon ngon mới có thể an ủi được tâm hồn bị tổn thương này.”
“Vậy con muốn ăn gì?”
Đường Ngũ Tuấn nghĩ ngợi: “Bánh quy.”
“Được, bây giờ mẹ sẽ đi làm ngay.”
Nói rồi, Đường Tinh Khanh dắt tay Đường Ngũ Tuấn, trông rất bất đắc dĩ.
…
Giờ tan học, trước cổng trường toàn là phụ huynh học sinh, ồn ào và nhốn nháo, rất náo nhiệt.
Theo chỉ thị của Đường Ngũ Tuấn, Đường Tinh Khanh đứng ở chỗ đông người nhất, ăn mặc đúng mực, nở nụ cười dịu dàng, đợi Đường Ngũ Tuấn tan học.
Nhưng sau cùng, Đường Tinh Khanh không đợi được Đường Ngũ Tuấn mà lại nhận được điện thoại của thằng bé.
“Mẹ ơi, bên con đột nhiên có hoạt động, có lẽ phải muộn một chút mới tan học.”
“Vậy phải đợi đến khi nào?”
“Chắc là tầm một tiếng đồng hồ nữa, mẹ tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi trước đi, đợi bên con kết thúc con sẽ đi tìm mẹ.”
“Được rồi.”
Cúp điện thoại, Đường Tinh Khanh mím môi, không biết nên làm gì trong vòng một tiếng đồng hồ.
Nhìn trái nhìn phải, Đường Tinh Khanh phát hiện ra một quán cà phê, định vào đó giết thời gian.
Nhưng vừa bước vào, Đường Tinh Khanh đã nhìn thấy ngay một bóng dáng quen thuộc.
Đông Phùng Lưu!?
Hiển nhiên, Đông Phùng Lưu cũng đã nhìn thấy Đường Tinh Khanh, sau một chút kinh ngạc thoáng qua, biểu cảm của anh khôi phục vẻ bình thường.
Đường Tinh Khanh quay người định đi, nhưng nghĩ lại, mình có làm gì sai đâu, làm sao phải trốn anh như trộm đạo vậy?
Hít một hơi thật sâu, Đường Tinh Khanh quay người, lạnh lùng đi tới trước mặt Đông Phùng Lưu.
“Anh…”
“Ngồi xuống trước đã.”
Chưa đợi Đường Tinh Khanh nói xong, Đông Phùng Lưu đã bảo cô ngồi xuống, sau đó cầm menu, hỏi cô muốn uống gì.
“Một cốc Latte.”
“Bây giờ uống cà phê thì đến tối lại không ngủ được, uống nước ép thì tốt hơn.”
Nhìn lướt một lượt menu, Đông Phùng Lưu gọi cho Đường Tinh Khanh một ly nước ép táo.
Tuy là Đông Phùng Lưu có ý tốt, nhưng Đường Tinh Khanh lại không chịu lắm, cô khẽ lầm bầm: “Phách lối thế cơ chứ, còn hỏi ý kiến mình làm cái gì!”
“Em nói gì cơ?”
Đường Tinh Khanh rụt cổ: “Không có gì hết.”
Nhìn Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu khẽ siết tay lại.
Rõ ràng là vợ chồng, rõ ràng sống dưới cùng một mái nhà, hai người lại phải dùng đến cách này để gặp nhau và nói chuyện, đúng là khiến người ta phải giận.
Thấy Đông Phùng Lưu không nói gì, Đường Tinh Khanh ngẩng đầu nhìn anh. Mà ánh mắt này rơi ngay vào một hồ nước sâu không thấy đáy.
Ánh mắt của Đông Phùng Lưu ngang ngược mà đa tình, anh nhìn đến mức Đường Tinh Khanh suýt quên luôn ngày tháng.
“Tinh Khanh, chúng ta…”
Giọng của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh hoàn hồn, vội vàng cúi đầu xuống, ngắt lời anh.
“Anh cũng đến đón Ngũ Tuấn tan học?”
“Ừ.”
“Gần đây quả thực chúng ta quan tâm Ngũ Tuấn hơi ít, cảm giác thằng bé không vui vẻ lắm.”
“Không phải chúng ta, mà là em, anh vẫn luôn quan tâm thành tích học tập của Ngũ Tuấn.”
Đường Tinh Khanh cười khinh khỉnh: “Nói như kiểu của anh, em còn quan tâm đến cuộc sống ăn mặc cùa Ngũ Tuấn nữa kìa. Học hành và sinh hoạt với sự trưởng thành tâm lý là hai chuyện khác nhau, đừng lẫn lộn hai vấn đề này.”
“Vậy em nói xem, chúng ta phải làm thế nào”
Đông Phùng Lưu hất vấn đề cho Đường Tinh Khanh, Đường Tinh Khanh khựng lại, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
“Ừm, tất nhiên phải ở bên Ngũ Tuấn nhiều hơn, nói chuyện với thằng bé gì gì đó. Ngũ Tuấn là một đứa trẻ rất nhạy cảm, cảm xúc của người lớn thay đổi có khả năng sẽ khiến thằng bé suy nghĩ lung tung.”
“Nếu như một lòng một dạ ở bên nó tất nhiên là tốt nhất. Nếu như thờ ơ, còn chẳng bằng không ở bên nó.”
Cái anh này, hôm nay sao cứ tranh cãi với mình thế nhỉ!
Đường Tinh Khanh nhíu mày nhìn Đông Phùng Lưu, giọng điệu rất khó ở: “Nếu như anh Đông Phùng đã có ý kiến như thế, vậy thì cứ để anh giải quyết cục diện này là được, đỡ nhọc anh phải chỉ tay năm ngón với người khác!”
“Anh chỉ có sao nói vậy, chứ không hề có ý đối đầu với em.”
Đường Tinh Khanh vỗ bàn, trừng mắt nói: “Không đối đầu với em? Anh sắp chỉ tay vào mũi mắng em rồi chứ còn gì nữa! Đông Phùng Lưu, anh có thể chỉ trích em ở phương diện khác, chỉ riêng có chuyện nuôi dạy Ngũ Tuấn, anh không có tư cách nói chuyện ở đây, bởi nhiều người ở bên Ngũ Tuấn bao nhiêu năm nay là em!”
Đông Phùng Lưu lạnh nhạt điềm nhiên nhìn Đường Tinh Khanh, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Không khí dưới tầng có vẻ cứng ngắc, khiến hai người ở một góc nào đó trên tầng cũng căng thẳng theo.
Lông mày nhíu chặt lại, Đường Ngũ Tuấn lầm bầm: “Sao cứ có cảm giác biểu cảm của hai người này nghiêm túc thế nhỉ.”
“Tình hình không khả quan cho lắm nhỉ.” Nam Cường Thịnh vỗ vỗ vai Đường Ngũ Tuấn: “Ngũ Tuấn, hay là con xuống trước đi, chú thấy hay là con xuống trước đi, chú lo cứ nói chuyện tiếp hai người họ lại cụt hứng bỏ về đấy.”
Mím môi suy nghĩ một chút, Đường Ngũ Tuấn đứng dậy chuồn ra ngoài từ đằng sau.