CHƯƠNG 445: BẠN TRAI HACKER
Đường Tinh Khanh nguýt Lam Tuyết một cái rồi nói: “Tớ còn chẳng nghĩ ra được, thân là tội phạm truy nã mà còn chạy lên TV muốn bản thân bị lộ ra đấy.”
“Vậy cậu cần gì phải sợ camera quay trúng cơ chứ?”
“Tớ… tớ lúc ra ngoài vẫn chưa trang điểm, không được à!”
“Được được, nhưng thế cũng tiếc thật, một người không trang điểm chỉ có thể nhìn mà không ăn được, đúng là tiếc quá đi.”
Nói xong Lam Tuyết còn cố ý gắp lấy một miếng thịt gà quơ quơ trước mặt Đường Tinh Khanh.
Cô gái này…
Hắc Tử cưng chiều nhìn Lam Tuyết, sau đó lấy điện thoại di động ra làm việc.
“Bây giờ được rồi đấy, không có camera nào quay trúng em đâu.”
Hả?
Đường Tinh Khanh ngẩng đầu nhìn qua thử thì phát hiện camera vừa rồi đúng là đã thay đổi hướng quay.
“Ôi, anh giỏi quá.”
Lam Tuyết kiêu ngạo mà hất đầu, nói: “Tất nhiên rồi, Hắc Tử là một hacker siêu tài đấy, trong giới anh ấy cũng rất nổi tiếng.”
Lời này khiến cho ánh mắt của Đường Tinh Khanh sáng lên, nhìn chằm chằm Hắc Tử hỏi: “Anh là hacker thật sao?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì cả, tốt lắm, tốt lắm.”
Ánh mắt Đường Tinh Khanh nhìn Hắc Tử sáng lấp lánh, tựa như nhìn miếng thịt bò đang bốc hơi dầu nghi ngút ở trên khay sắt vậy, sắp chảy cả nước miếng.
“Ánh mắt của cậu hình như hơi sai sai.” Lam Tuyết nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Đường Tinh Khanh rồi bảo: “Sao thế, cậu trúng ý Hắc Tử rồi hả? Nếu cậu thật sự thấy hứng thú với anh ấy thì chúng ta có thể cạnh tranh công bằng đó.”
Hắc Tử bất đắc dĩ lắc đầu, mà Đường Tinh Khanh lại vội vàng khua khua tay: “Đừng có nói bậy, chẳng qua là tớ rất ngưỡng mộ hacker mà thôi, cảm giác đấy là một nghề rất ngầu.”
Đường Tinh Khanh đưa tay lên gãi gãi đầu, có chút khó xử, nhắm mắt hỏi: “Anh, anh thật sự rất giỏi à?”
Hắc Tử nở nụ cười thật thà đáp: “Em đừng nghe Lam Tuyết nói bậy, chẳng qua là anh khá thích loay hoay với máy tính mà thôi.”
“Vậy em có thể nhờ anh giúp một chuyện được không?”
“Đừng khách sáo, em nói đi.”
“Em có một dãy số ở đây, anh có thể xem thử dãy số này có đang bị theo dõi hay không được không?”
Nhận dãy số mà Đường Tinh Khanh đưa tới, Hắc Tử nói một tiếng “OK” rồi lập tức bắt đầu kiểm tra.
Nhưng qua một phút sau, vẻ mặt Hắc Tử càng ngày càng nghiêm trọng, lông mày còn chau lai rất chặt.
Vẻ mặt này của Hắc Tử làm cho Lam Tuyết buông đũa trong tay ra, tò mò hỏi: “Có vấn đề gì à?”
“Có người theo dõi dãy số này.”
Quả là như thế….
Đường Tinh Khanh có chút sốt sắng, hơi nghiêng mình về phía trước rồi lại hỏi: “Vậy anh có thể tránh theo dõi này để liên lạc với đối phương được không?”
Hắc Tử lắc đầu nói: “Cho dù nói nội dung gì đi nữa đều sẽ bị nghe trộm. Hơn nữa phép toán mã hóa của đối phương rất phức tạp, anh phải cần một khoảng thời gian mới giải ra được. Còn bao lâu thì hoàn toàn phải dựa vào vận may thôi. Có thể một ngày đã giải quyết xong, cũng có thể sẽ mất đến một năm.”
Đường Tinh Khanh có chút mất mát chùng vai xuống, khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Là thế à.”
Hắc Tử cảm thấy rất có lỗi mà Lam Tuyết cũng rất kinh ngạc.
“Hắc Tử chưa từng thất bại bao giờ, rốt cuộc cậu đã chọc trúng nhân vật lớn nào vậy chứ?”
Đường Tinh Khanh chẳng muốn nhiều lời, qua loa giải thích: “Cũng không phải nhân vật lớn gì đâu, chẳng qua là thiếu nợ đối phương mà thôi.”
Chỉ là nợ tiền thôi? E là không chỉ đơn giản như vậy đâu.
Lam Tuyết cảm thấy thích thú nhìn Đường Tinh Khanh, cười bảo: “Hèn gì phải dối lòng đi làm thực tập sinh, cậu muốn chờ bản thân nổi tiếng rồi thì sẽ có tiền trả người ta đúng không.”
Qua quýt gật đầu, Đường Tinh Khanh đã không còn tâm trạng ứng phó lòng hiếu kỳ của Lam Tuyết nữa rồi.
Lam Tuyết chống cằm, ánh mắt nhìn Đường Tinh Khanh tràn ngập tìm tòi nghiên cứu.
…
Trở về phòng ngủ, tình trạng của Đường Tinh Khanh rất tệ, cả người đều ủ rũ cả.
Mặc dù Lam Tuyết hay cười toe toét nhưng lòng dạ vẫn tế nhị, biết tâm trạng Đường Tinh Khanh không tốt nên cũng không quấy rầy cô nữa.
Rửa mặt xong sớm, Đường Tinh Khanh lập tức ngả lưng nghỉ ngơi.
Thế nhưng cô không ngủ mà chỉ nghiêng người nhìn chằm chằm cửa sổ, trong lòng đầy tâm sự.
Điện thoại bị theo dõi, các phương thức liên lạc khác như máy tính chắc chắn cũng có nguy hiểm, bản thân phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải chờ một năm thật sao?
Ôi, ở lại chỗ này một năm, trước tiên không nói nguy cơ có bị Tịch Song phát hiện được hay không, chỉ riêng mấy cô cậu thực tập sinh tâm tư khó lường ở đây cũng có thể ép cô phát điên rồi.
Không được không được, không thể chờ lâu như vậy được, phải nghĩ cách khác vậy. Có nhiều phương thức liên lạc như thế, cô không tin Tịch Song không có chỗ sơ suất.
“Này, cậu ngủ chưa?”
Trong màn đêm, Đường Tinh Khanh nghe được giọng nói của Lam Tuyết.
“Tớ biết cậu vẫn chưa ngủ mà, tâm sự đi.” Lam Tuyết trở mình nói: “Tuy bọn mình chưa quen được bao lâu, nhưng tớ biết cậu không thích giới giải trí, tại sao còn muốn dính vào nó chứ?”
Đường Tinh Khanh nhìn trân trân một góc, nói: “Không phải cậu bảo tớ muốn trả nợ rồi sao, làm ngôi sao có thể kiếm được bộn tiền, vì vậy tớ mới dính vào.”
“Thôi bỏ đi, đâu phải cậu thiếu tiền đâu. Mắt nhìn của tớ khá lắm đó, có thể nhận ra được mà.”
“Thế người có đôi mắt ghê gớm như cậu tại sao lại đến làm thực tập sinh?” Đường Tinh Khanh chuyển đề tài lên người Lam Tuyết, cô hỏi: “Tính cách cởi mở thích tự do, tại sao lại tự nguyện bị bó buộc trong giới giải trí?”
“Tớ ấy à…” Lam Tuyết gối hai tay lên đầu rồi đáp: “Tuy không thích chỗ này nhưng tớ muốn hoàn thành tâm nguyện thay một người. Vì vậy cho dù không thích nhưng cũng phải nhịn mà thôi.”
“Người kia chắc không phải bạn trai cũ các loại đâu nhỉ?”
“Không ngờ cậu còn bà tám đến vậy đấy. Nhưng cậu cũng nói trúng một nửa rồi, bọn tớ không phải bạn trai bạn gái gì đâu, là tớ thích thầm cậu ấy. Đã thích cậu ấy từ hồi còn học cấp hai cơ, thích rất nhiều năm, chỉ tiếc là đến cuối cùng cũng không thể về với nhau.”
Đường Tinh Khanh chỉ là thuận miệng hỏi, vậy mà không ngờ lại đoán trúng. Hơn nữa cô cũng không nghĩ Lam Tuyết sẽ nói lời từ tận đáy lòng ra cho cô nên không khỏi tò mò vểnh tai lên nghe tiếp.
Sau một tiếng, Lam Tuyết đã nói câu chuyện tuổi trẻ của cô ấy từ hồi còn cấp hai ra, ngay cả suy nghĩ hồ đồ của thiếu nữ cũng miêu tả rất chi tiết.
Lúc mới bắt đầu Đường Tinh Khanh cảm thấy rất hứng thú, nhưng nghe một lát đã bắt đầu ngáp, cuối cùng là ngủ thiếp đi.
Ừm, lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng nghe chuyện tầm phào có hiệu quả thôi miên, hơn nữa còn giúp người ta ngủ rất ngon.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiều vào nhảy nhót lên trên mặt Đường Tinh Khanh, sưởi ấm toàn thân.
Chớp chớp mắt, Đường Tinh Khanh mở mắt ra rồi đứng dậy chậm rãi vươn vai.
“Hôm qua ngủ rất ngon đúng không.”
Nghiêng đầu nhìn Lam Tuyết vừa tắm xong, Đường Tinh Khanh lúng túng cười cười.
Lúc tán gẫu đã ngủ thiếp đi là một chuyện rất thiếu lễ phép, đặc biệt khi đối phương còn muốn tâm sự chuyện thời thiếu nữ cho bạn nghe nữa.
Lam Tuyết cũng không cảm thấy có vấn đề gì, đưa tay vân vê làn tóc còn ướt rồi nói: “Không còn sớm đâu, mau mau sửa soạn rồi đến phòng luyện tập thôi.”
Cách xử sự của Lam Tuyết rất cởi mở, Đường Tinh Khanh cũng không tiện ở đó ngại ngùng thêm nữa nên gật đầu đáp lại, lập tức đi rửa mặt.
Đường Tinh Khanh cùng Lam Tuyết vừa nói vừa cười đi đến phòng luyện tập, đến khi đẩy cửa đi vào được hai bước đã bị người khác ngáng chân, suýt nữa ngã nhào.
Cũng may là có Lam Tuyết bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra đỡ lấy Đường Tinh Khanh, không để cô bị vồ ếch một phát.
Mấy người xung quanh thấy Đường Tinh Khanh mất mặt thì cười hả hê.