CHƯƠNG 158: CÔ GÁI TỚI CỬA LÀM ẦM Ĩ
“Oa… tốt quá, có ăn rồi!” Đường Nhất Tân vui vẻ lớn tiếng reo hò, dáng vẻ giống như một đứa trẻ nghe thấy có đồ ăn liền rất vui mừng.
Nam Cường Thịnh hiểu ý cười, đúng là trẻ con chỉ là trẻ con, rất dễ dàng có thể thỏa mãn yêu cầu của bọn chúng, thật tốt quá.
Nam Cường Thịnh đưa Đường Nhất Tân đến một nhà hàng ăn cơm, trong khi đợi đồ ăn, anh ta thuận miệng hỏi: “Nhất Tân, không phải cháu nói hôm nay mommy sẽ về nước sao? Đã cả ngày rồi, sao không nghe thấy tin tức của mommy cháu.”
Nghe thấy vậy, bàn tay mũm mĩm của Đường Nhất Tân đang để trên bàn đưa lên nâng má mình, đôi mắt nhỏ nhìn sang một bên, dường như đang suy nghĩ câu trả lời: “Ừm… có thể mẹ quá nhiều việc, bận đến nỗi tối tăm mặt mũi, cho nên mới kéo dài thời gian trở về nước, chú Nam Cường chú đừng lo lắng, mẹ cháu sẽ không đi mất đâu.”
Nam Cường Thịnh cố nhịn cười, anh ta bị những lời nói ngây thơ của Đường Nhất Tân chọc cười, anh ta tự mình dám chạy về nước, chẳng lẽ còn lo một người lớn như Đường Tinh Khanh sẽ đi mất sao?
Cố gắng để mình không cười, Nam Cường Thịnh ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Nếu đã như thế, vậy cháu có số điện thoại di động của mommy không? Chú gọi điện nói với mẹ cháu một tiếng để mẹ cháu biết bây giờ cháu đang ở chỗ chú, tránh cho mẹ cháu phải lo lắng.”
Đường Nhất Tân nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, sau đó đọc số điện thoại của Đường Tinh Khanh.
“Cháu lại có thể nhớ được số điện thoại của mommy sao?” Nam Cường Thịnh hơi ngạc nhiên đối với việc Đường Nhất Tân có thể đọc số điện thoại của Đường Tinh Khanh mà không một chút vấp váp.
“Đương nhiên rồi.” Đường Nhất Tân nở nụ cười tự hào, đắc ý nói: “Mommy nói để đề phòng lúc cháu ra ngoài bị lạc, cho nên bắt cháu phải học thuộc số điện thoại của mẹ.”
“Thật không, mommy của cháu thật thông minh.” Nam Cường Thịnh quả thật đã tin lời của Đường Nhất Tân, khen ngợi nói.
Còn Đường Nhất Tân sớm đã vui sướng ngất trời ở trong lòng, đây nào có phải là lời của Đường Tinh Khanh, rõ ràng là trí thông minh vốn có của cậu, sớm đã thuộc làu số điện thoại của Đường Tinh Khanh.
Thậm chí, cậu cũng sớm biết mommy của cậu đã về nước rồi, hơn nữa còn vào làm việc ở Tập đoàn quốc tế Đông Phùng!
Hành tung của Đường Tinh Khanh sớm đã bị cao thủ máy tính Đường Nhất Tân nắm trong lòng bàn tay, chỉ là Đường Nhất Tân không thể nói những điều này với Nam Cường Thịnh mà thôi.
Nam Cường Thịnh bấm gọi số điện thoại của Đường Tinh Khanh nhưng không biết thế nào mà Đường Tinh Khanh không nghe máy, một lát sau, anh ta thất vọng để điện thoại di động xuống, tiếc nuối nhìn Đường Nhất Tân nói: “Mommy của cháu không nghe máy.”
Nghe thấy vậy, Đường Nhất Tân lập tức nhún vai, khẽ nhếch cái miệng nhỏ lên nói: “Có thể mommy đang bận, đợi khi nào mẹ có thời gian thì gọi lại là được rồi.”
“Ừm, chỉ có thể như vậy thôi.” Nam Cường Thịnh đành nói.
Đúng lúc này, đồ ăn được đưa lên, đây là Đường Nhất Tân gọi những món mà cậu thích ăn nhất, Nam Cường Thịnh gắp thức ăn vào bát của cậu, cậu vô cùng vui mừng phấn khởi.
Nam Cường Thịnh mỉm cười nhìn Đường Nhất Tân, trong lòng lại có một chút mất mát.
Thằng bé quả thật là con của Đông Phùng Lưu, nếu anh ta cứ như vậy đem giấu thằng bé đi, không nói cho người bạn tốt nhất của mình, anh ta như vậy có phải là rất quá đáng không?
Nhưng nếu nói cho Đông Phùng Lưu, điều này nhất định sẽ dính dáng đến mommy của Đường Nhất Tân, cũng chính là Đường Tinh Khanh.
Nếu Đông Phùng Lưu truy hỏi, anh ta lại không thể không nói ra toàn bộ sự việc, đến lúc đó nếu cậu ta biết được sự thật, cũng không biết tình trạng cơ thể có thể chịu được không.
Nhớ lại lúc Đông Phùng Lưu mới xuất viện, có một lần cậu ta nhìn thấy bức ảnh của Đường Tinh Khanh, hỏi anh ta đây là ai, tại sao cậu ta lại có cảm giác rất quen thuộc, sau đó không đợi anh ta nói gì, bản thân tự mình cẩn thận nhớ lại, ngay sau đó liền đau đầu đến mức ngất đi.
Kể từ sau lần đó, Nam Cường Thịnh đã đem cất tất cả những đồ có liên quan đến Đường Tinh Khanh trong nhà Đông Phùng Lưu đi, vì bác sĩ nói tốt nhất đừng để cậu ta nhớ lại những chuyện trước kia.
Tất cả mọi chuyện anh ta vì lương tâm mới nhịn đau lừa gạt Đông Phùng Lưu, cho dù có một ngày cậu ta thật sự nhớ lại, nếu trách tội anh ta thì anh ta cũng chịu.
Nhìn Đường Nhất Tân ngây thơ đáng yêu, Nam Cường Thịnh cố gắng quét đi đám mây u ám trong lòng, tươi cười trêu chọc thằng bé.
…
Ngày hôm sau.
Đường Tinh Khanh sáng sớm đã đến công ty, vừa chỉnh sửa một số thứ cần thiết cho công việc trong ngày hôm nay thì có một cô gái đang đùng đùng nổi giận lao ra từ thang máy.
Cô gái đi đến bàn thư ký liền vứt chiếc túi xách hàng hiệu lên mặt bàn, tức giận hét lên với Đường Tinh Khanh: “Đông Phùng Lưu đâu, tôi cần gặp anh ta!”
Đường Tinh Khanh nhíu mày, cô gái trước mắt toàn thân từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, mái tóc cuộn sóng màu vàng cam, trang điểm đậm, mùi nước hoa nồng nặc cách một khoảng cũng có thể ngửi thấy, nhìn rồi khiến cho người ta cảm thấy khẩu vị không được tốt.
“Xin hỏi tiểu thư, cô có hẹn trước không ạ?” Đường Tinh Khanh cố nhịn sự khó chịu trong dạ dày, vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Hẹn trước? Tôi cần phải hẹn trước sao?”
Cô gái đó dường như vừa nghe thấy một câu tiếu lâm liền ngửa mặt lên trời cười, sau đó bỗng nhiên cúi đầu xuống, trừng mắt hung hăng nhìn Đường Tinh Khanh: “Cô biết tôi là ai không? Tôi gặp anh ta mà còn cần phải hẹn trước à?”
“Vị tiểu thư này.”
Đường Tinh Khanh muốn hít một hơi thật sâu, nhưng trong không khí tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc khiến cô không thể ngửi được, khuôn mặt khó chịu từ chối thẳng thừng: “Nếu không có hẹn trước, vậy cô không thể gặp tổng tài của chúng tôi.”
“Tôi nhổ vào! Cô tưởng cô là ai? Chẳng qua chỉ là một thư ký nhỏ nhoi, dám ngăn cản tôi gặp anh ta à?” Cô gái đó chỉ vào Đường Tinh Khanh hùng hổ hăm dọa.
“…”
Đường Tinh Khanh không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng lẳng lặng nhìn cô gái, rốt cuộc là đã bị cô ta chọc giận.
Chết tiệt, đây là chuyện gì vậy, vừa mới sáng ra đến công ty đã bị người ta chỉ mặt chửi mắng, hơn nữa lại còn là vì chuyện của Đông Phùng Lưu, dựa vào cái gì mà cô phải dọn dẹp rắc rối cho Đông Phùng Lưu! Có việc thì đi mà tìm Đông Phùng Lưu, tìm cô tức giận cái gì!
Ngay lập tức Đường Tinh Khanh đứng dậy nhìn thẳng vào cô gái, hai người nhìn đối diện nhau không ai tỏ ra yếu kém, cô gái kia hung hăng, Đường Tinh Khanh cũng không giấu diếm sự tức giận.
Cuối cùng, vẫn là cô gái kia nhận thua trước, cô ta bất mãn trừng mắt nhìn Đường Tinh Khanh, tức giận nói: “Nhìn gì mà nhìn! Bà già như cô chưa bao giờ nhìn thấy con gái đẹp hay sao?”
Đường Tinh Khanh nhìn cô ta một lúc lâu, sau đó bình tĩnh nhấc điện thoại bàn ở bên cạnh lên, quay số gọi một số nội bộ.
Thấy Đường Tinh Khanh không thèm để ý đến cô ta, ngược lại còn gọi điện thoại, biết là cô đang gọi người đến, lập tức hơi lúng túng nói: “Cô… cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết, tôi là đại tiểu thư của nhà họ Hoàng! Nếu cô muốn làm gì tôi, tôi nhất định không khách khí với cô đâu!”
Đường Tinh Khanh bình tĩnh cầm điện thoại, sau khi điện thoại được nối máy, cô nói thẳng: “Có cô gái đang gây sự ở văn phòng tổng tài, nhanh cho bảo vệ qua đây.”
“Cô!” Cô gái lập tức nổi giận, cô ta vung túi xách lên muốn ném vào Đường Tinh Khanh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy chiếc túi rất đáng giá, không nỡ ném nên lại bỏ túi xuống, khuôn mặt tức giận quát lớn: “Cô lại có thể gọi bảo vệ đến đây?