Mục lục
Vợ của tổng tài không dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 460: ĐẦU MỐI MỚI

“Không phải có phạm vi khoanh vùng rồi sao, tăng thêm người tìm kiếm, cũng có thể bắt được đối phương.” Nâng tay vò đầu Đường Ngũ Tuấn, Đông Phùng Lưu ôn nhu nói: “Lần này chúng ta nhất định sẽ đem được mẹ về nhà.”

“Dạ, nhất định.”

Trong xe hai bố con khích lệ nhau, nhất định phải có lòng tin.

Nhưng chờ đợi bọn họ lại là một tương lai chưa biết trước.

Đông Phùng Lưu vừa đến thành phố B, đã bị người của Tịch Song phát hiện tung tích.

Mang theo tin tức tốt này, người đàn ông đầu trọc đi tìm Tịch Song kích động nói: “Đại ca, Đông Phùng Lưu đến thành phố B rồi!”

Tịch Song kinh ngạc nhíu mày, hỏi: “Hắn ta tự đến?”

“Không, còn có con của hắn ta,” Đầu trọc hưng phấn, đáy mắt lộ ra hung dữ nói: “Thành phố B là địa bàn của chúng ta, Đông Phùng Lưu tới đây chẳng khác nào chui đầu vào lưới, lần này nhất định phải khiến hắn chết không chỗ chôn.”

“Trước mắt đừng ra tay.”

Nghe nói như thế, đầu trọc sửng sốt, không dám tin hỏi lại: “Vì sao vậy?”

“Vô duyên vô cớ đến thành phố B, khẳng định là có liên quan tới Đường Tinh Khanh. Trước khi chưa biết được tin tức của Đường Tinh Khanh, giữ cái mạng chó lại cho hắn.”

Đường Tinh Khanh, lại là vì Đường Tinh Khanh. Có phải cô gái ấy còn chưa chết ngày nào thì ngày đó đại ca không thể khôi phục lại bình thường?

Đầu trọc bực bội, vẻ mặt giận dữ.

Thấy thuộc hạ bất động cũng không nói chuyện, cứ đứng như trời trồng, Tịch Song nhăn mày, âm thanh lạnh lẽo nói: “Không nghe lời tôi nói hay sao?”

Người đàn ông đầu trọc cúi đầu, trả lời: “Dạ rõ.”

“Nếu đã nghe thì phái người đi theo dõi Đông Phùng Lưu, không có lệnh không được ra tay.”

“Vâng.”

“Đi ra đi.”

Nhận được mệnh lệnh, đầu trọc xoay người rời đi.

Đứng ngoài cửa, đầu trọc không cam lòng nắm chặt tay, gã ta không hiểu Đường Tinh Khanh rốt cuộc có gì tốt mà khiến Tịch Song có thể vì cô ta hết lần này tới lần khác thất thố, thậm chí lợi ích đến tay cũng không cần.

Cô gái này, căn bản là tai họa.

Ánh mắt chợt lóe, đầu trọc sát khí ngập tràn lầm bầm nói: “Đường Tinh Khanh, loại tai họa như cô, không nên sống trên đời nữa!”

Đông Phùng Lưu cũng không phải hạng vừa, rất nhanh đã phát hiện có người theo dõi mình.

Nhìn đằng sau có chiếc xe chạy theo không gần, Đông Phùng Lưu hỏi: “Phía sau là người của ai?”

Thủ hạ liếc mắt trả lời: “Nhìn dấu hiệu, hình như là người bên Tịch Song.”

“Hừ, Tịch Song ngồi không yên được rồi.”

“Anh ngồi vững, tôi sẽ cắt đuôi tên phía sau.”

Đông Phùng Lưu vừa định đồng ý, Đường Ngũ Tuấn vội tranh trước: “Bố, vội vàng cắt đuôi bọn chúng làm chi, để đó chơi với bọn họ một trận đã.”

“Chơi?”

“Rõ ràng Tịch Song đang giám thị chúng ta. Nhưng hắn không vội xuống tay là vì muốn có được tin tức của mẹ từ phía ta. Nếu đã như vậy thì cho hắn một chút tin tức tốt đi.”

Nhìn thấy gương mặt giảo hoạt của Đường Ngũ Tuấn, Đông Phùng Lưu giật mình hỏi: “Ý con là tung tin tức giả cho hắn?”

Không ngừng gật đầu, Đường Ngũ Tuấn nói: “Không sai, như vậy có thể kiềm chế được người của Tịch Song, bớt người phá đám.”

“Vậy con muốn làm sao?

“Không phải con tra ra được một vùng phạm vi sao, vậy thì cho Tịch Song thông tin ngược lại, khiến bọn họ tìm kim đáy biển đi.”

“Nếu đã có cách vậy con làm đi.”

Đông Phùng Lưu không có tâm tình đi lo lắng mấy chuyện nhỏ nhặt này, nếu Đường Ngũ Tuấn đã có cách vậy thì để nó chơi cho đã đi.

Đến thời gian hẹn, Đông Phùng Lưu mang theo tư liệu đúng giờ xuất phát.

Không nghĩ đến bị Tịch Song phát hiện, Đông Phùng Lưu cho người khác thế mình ngồi trên chiếc xe đen nghênh ngang rời đi, mà chính mình lại ngồi trên một chiếc xe bình thường, bề ngoài không có gì đặc biệt

Địa chỉ cô gái kia đưa là kế bên chợ hải sản, khắp nơi người đến người đi, không khí tanh nồng mùi hải sản.

Đè thấp vành nón, Đông Phùng Lưu đem túi tài liệu treo trên một cái thùng rác, rồi tựa ở đó, không động cũng không rời đi.

Thời gian đã qua thật lâu, lâu đến mức người xung quanh đều tò mò đánh giá Đông Phùng Lưu, anh mới nhận được một cuộc điện thoại.

Đông Phùng Lưu không đi, Lam Tuyết không thể đến lấy tài liệu, bèn gọi điện ra lệnh cho anh: “Anh có thể đi rồi.”

“Người tôi muốn đâu?”

“Ở ngay gần đây, tôi lấy được đồ của mình sẽ dẫn cô ấy đến gặp anh.”

“Đừng có chơi trò lừa bịp với tôi, hiện tại tôi muốn gặp cô ấy!”

“Trời ạ, đàn ông các người đều nóng tính. Được rồi, tôi cho anh một gợi ý, nếu không anh sẽ không yên tâm.”

Nói rồi, Lam Tuyết vẫy tay nói với Đường Tinh Khanh và Hắc Tử đang lựa hải sản bên kia: “Tiểu San, lựa được chưa?”

Mang theo một túi tôm to, Đường Tinh Khanh bước đến nói: “Đã mua nhiều lắm rồi, nhưng mà Hắc Tử còn nói chưa đủ. Chúng ta chỉ có ba người, ăn nhiêu đây có nhiều quá rồi không?”

Nghe được âm thanh của Đường Tinh Khanh sau một tháng, Đông Phùng Lưu trong lòng kích động, bàn tay gắt gao nắm chặt.

Tinh Khanh…

Nhìn túi tôm kia, Lam Tuyết lắc đầu nói: “Không được không được, nhiêu đây còn không đủ cho tớ ăn, đi mua thêm đi.”

Nhìn thấy Lam Tuyết vẫy điện thoại, dường như đang nói chuyện với ai, Đường Tinh Khanh tò mò hỏi: “Gọi điện với ai vậy?”

“Một người bạn thôi.”

“Ừ.”

Đường Tinh Khanh gật đầu xoay người đi, cùng với Hắc Tử ở bên kia tiếp tục mua hải sản.

Đưa điện thoại về sát bên tai, Lam Tuyết tủm tỉm cười hỏi: “Thế nào, hiện tại anh yên tâm chưa? Anh Đông Phùng Lưu!”

“Tôi chỉ nghe được tiếng, ai biết được cô có thu âm trước hay không. Chụp ảnh cho tôi, tôi sẽ đi ngay.”

“Phiền phức quá!”

Ngắt điện thoại, Lam Tuyết chụp ảnh sườn mặt của Đường Tinh Khanh gửi qua cho Đông Phùng Lưu.

Vừa nhìn thấy ảnh, Đông Phùng Lưu tâm tình không khỏi kích động.

Nhưng anh một giây cũng không ngừng lại, lập tức gọi điện cho Đường Ngũ Tuấn.

“Ngũ Tuấn, bọn họ đang ở bên chợ hải sản. Thời gian của chúng ta cấp bách, con chỉ có vài phút thôi.”

“Vậy là đủ rồi!”

Đường Ngũ Tuấn lộ ra bộ dáng tự tin, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.

Đông Phùng Lưu rời khỏi chỗ thùng rác, đã có tên ăn mày đem cái túi đi, hai ba bước sau đã biến mất ở ngã tư đường.

Lấy điện thoại chụp ảnh toàn bộ tư liệu, sau khi gửi đến cho người nào đó bèn đem toàn bộ tư liệu tiêu hủy.

Nhìn đống tài liệu bị ngọn lửa đốt tới mảnh cuối cùng, tên ăn mày vội rời đi.

Nhưng vừa xoay người, đã bị vài ba người vạm vỡ vây lại, bịt miệng tên ăn mày rồi lôi hắn đến một góc sáng sủa khác.

“Tha mạng, xin tha mạng!”

Tên ăn mày sợ hãi xin tha, cả người đều run rẩy.

Nhưng đối phương cũng không làm khó hắn, chỉ từ trên người hắn lôi ra cái điện thoại khi nãy sử dụng.

Xem qua xem lại mấy lần, phát hiện bên trong trống không.

“Vừa nãy đem thông tin gửi cho ai?”

“Tôi không biết, là một cô gái đưa cho tôi, chỉ tôi làm cách nào dúng điện thoại, những thứ khác tôi đều không biết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK