Mục lục
Vợ của tổng tài không dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 485: TÔN TRỌNG LỰA CHỌN CỦA CÔ ẤY

“Không quan tâm nữa? Vậy cứ trơ mắt nhìn mẹ con thoải mái ra nước ngoài, bỏ mặc bố con mình ở đây?”

Đường Ngũ Tuấn càng nói càng tức giận, gương mặt nhỏ đã đỏ bừng cả lên.

“Nếu như đây là nguyện vọng của mẹ con, bố tôn trọng lựa chọn của mẹ con.”

Cái gì mà lựa với chẳng chọn, rõ ràng là trốn chạy mà!

Mẹ thì trốn tránh, bố thì bỏ mặc không quan tâm, chuyện này còn có khả năng giải quyết không đây!?

Nội tâm Đường Ngũ Tuấn hoàn toàn sụp đổ, đồng thời, thằng bé nhìn Đông Phùng Lưu với vẻ đáng thương: “Trẻ con không có mẹ chăm sóc đáng thương biết bao, con muốn mẹ con ở lại.”

“Vậy thì con tự nói với mẹ con đi, xem xem có thể khiến mẹ con thay đổi ý định được không.”

À há, chuyện này có cơ hội xoay chuyển rồi đây!

Tuy rằng biểu cảm của Đông Phùng Lưu rất nghiêm túc, nhưng Đường Ngũ Tuấn vẫn nghe ra được một chút chờ mong trong giọng nói của anh.

Xem ra, Đông Phùng Lưu căn bản không hề lạnh lùng như anh vẫn thể hiện ra, cái kiểu “nghĩ một đằng nói một nẻo” mà người ta thường nói chính là dành cho anh.

Khóe miệng nhếch lên thành một nét cười, Đường Ngũ Tuấn nghiêng đầu, ghé tới và nói: “Bố, bề ngoài trông bố rất hào phóng độ lượng, thực ra bố cũng rất muốn mẹ con ở lại, đúng không nè?”

“Con thực sự lắm lời quá đấy, bố vẫn còn một cuộc họp, nếu như con không còn việc gì khác thì về trước đi.”

Đường Ngũ Tuấn chưa kịp nói xong đã bị Đông Phùng Lưu đuổi ra khỏi phòng làm việc.

“Ơ, bố, con vẫn chưa nói xong cơ mà, bố đừng…”

Rầm—

Cũng may mà Đường Ngũ Tuấn tránh né nhanh, nếu không cái mông của thằng bé đã bị kẹp vào cửa rồi.

Quay người nhìn chằm chằm vào cánh cửa đầy căm phẫn, Đường Ngũ Tuấn siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ, bố bé cự nự cái quái gì chứ!

“Bị Lưu đuổi ra rồi hả?”

Nghe thấy giọng nói, Đường Ngũ Tuấn quay người lại, nhìn thấy Nam Cường Thịnh vẻ mặt rất ôn hòa.

Khẽ thở dài một tiếng, Đường Ngũ Tuấn tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

“Thôi khỏi, đừng tức giận nữa, dù sao con cũng không phải người đầu tiên bị đuổi ra đâu.”

Nói rồi, Nam Cường Thịnh nghiêng đầu, đưa mắt ra hiệu cho Đường Ngũ Tuấn nhìn vào phòng nghỉ bên cạnh.

Chỉ thấy trong phòng nghỉ có một người phụ nữ đang ngồi, biểu cảm trên gương mặt giống hệt Đường Ngũ Tuấn.

Là Phương Minh.

Nhanh chóng bước vào phòng nghỉ, Đường Ngũ Tuấn đặt mông ngồi ngay xuống cạnh Phương Minh, uống một hớp nước trước rồi hỏi chuyện: “Dì Phương Minh, dì cũng đến tìm bố con ạ?”

Bải hoải trên ghế, Phương Minh không còn chút hình tượng nào: “Đúng vậy, nhưng bây giờ dì rất hối hận với quyết định ấy!”

“Đừng giận, đừng giận, con vô cùng hiểu cảm giác của dì, tuy rằng bây giờ chúng ta cố gắng mà không được kết quả gì, nhưng sớm muộn sẽ có một ngày bố mẹ con cảm kích chúng ta thôi.”

“Dì đây sợ rằng chưa đợi được ngày đó thì đã tức ộc máu mà chết rồi! Đúng thật là, hoàng đế chưa cuống mà thái giám đã vội, chúng ta thấy lửa sắp cháy xém lông mày rồi, mà hai người đó lại cảm thấy chúng ta đang lo chuyện bao đồng, đúng là bực mình!”

Đối với câu này, Đường Ngũ Tuấn vô cùng đồng tình.

“Hai người đừng buồn phiền nữa, tôi có một phương pháp thế này.”

Không giống với hai người đang buồn khổ kia, Nam Cường Thịnh vẫn rất điềm nhiên.

“Có phương pháp gì nữa, biện pháp nghĩ ra được đã nghĩ hết rồi, hai người này cứ người nọ tiêu cực hơn người kia, tôi cũng sắp phát điên đây.”

“Thực ra sự việc không khó giải quyết đến vậy, chúng ta cứ để Tinh Khanh ra nước ngoài học tập, đổi một môi trường mới, cũng có thể khiến cô ấy thả lỏng tâm trạng hơn.”

Câu này khiến Phương Minh vô cùng bất mãn, nhíu mày lại: “Sao anh có thái độ y như Đông Phùng Lưu vậy, rốt cuộc anh đang giúp đỡ hay đang bố phải vậy?”

“Tất nhiên là đang giúp sức.”

“Hờ, đẩy người ta đi xa tít mù tắp được coi là giúp đỡ hả? Hai người họ vốn đang có khúc mắc trong lòng, lần này thì hay rồi, xa cách vạn dặm, đến cái mặt còn không nhìn được, giải quyết thế quái nào được vấn đề!”

“Chính vì không gặp được, Lưu mới đứng ngồi không yên.”

“Thế là có ý gì?”

“Trong lòng Lưu chắc chắn có hình bóng Tinh Khanh, bây giờ họ đang chiến tranh lạnh, cũng vì trong lòng có vướng mắc, vẫn chưa nguôi ngoai được. Nhưng theo thời gian, mâu thuẫn càng ngày càng nhạt đi, nhớ nhung càng ngày càng sâu đậm, sau cùng không chịu được nhung nhớ trong lòng, sẽ tự vác xác đi tìm vợ về.”

“Thêm cả sự trợ giúp của một số người nào đó, chuyện này chắc chắn sẽ thành công. Lưu là người cố chấp, trừ khi tự bản thân anh ấy muốn, nếu không cho dù bố chúng ta có cầm súng ép buộc, anh ấy cũng không chịu chi phối đâu. Cho nên bây giờ chúng ta cần phải biết thời biết thế, thuận nước đẩy thuyền.”

Nhíu mày suy nghĩ một lát, Đường Ngũ Tuấn và Phương Minh lộ ra vẻ mặt đã hiểu.

“Ừm, quả nhiên gừng càng già càng cay, chú Nam Cường, đúng là chú nhiều kinh nghiệm hơn hẳn.”

Đường Ngũ Tuấn nói xong, ánh mắt của Phương Minh lập tức hướng tới.

Nam Cường Thịnh thấy vậy, vội vàng giải thích: “Tôi chỉ nhìn việc mà xem xét bàn luận thôi, lấy đâu ra kinh nghiệm, Ngũ Tuấn, chớ có nói lung tung!”

“Anh đừng có hăm dọa Ngũ Tuấn nữa, càng giống như anh đang chột dạ vậy.

“Tôi có chột dạ đâu, chỉ muốn nói thằng bé đừng nói linh tinh.” Nam Cường Thịnh đứng bên cạnh Phương Minh, tỏ vẻ trung thành: “Phương Minh, cô yên tâm, bất kể là quá khứ hay tương lai, trong lòng tôi chỉ có một người phụ nữ là cô thôi.”

Lời tỏ tình ngọt ngào khiến Phương Minh đang tức giận phải bật cười, còn lộ vẻ thẹn thùng đáng yêu.

Hai cái người này, muốn tỏ ra ân ái cũng phải xem hoàn cảnh thế nào chứ!

Đường Ngũ Tuấn bất đắc dĩ, giơ tay gõ gõ mặt bàn, ra hiệu bảo Nam Cường Thịnh và Phương Minh bớt bớt một chút.

Ý thức được trong phòng còn có trẻ con, Phương Minh vội vã thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Hừ, Tinh Khanh của chúng ta là cô gái ưu tú như thế, một khi ra nước ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi. Nếu như cô ấy rung động với ai đó, vậy thì Đông Phùng Lưu có muốn khóc cũng không còn đất mà khóc.”

“Đây là vấn đề củLưu, nếu như anh ấy đã thả cho Tinh Khanh đi, những hậu quả có thể xảy ra này, chúng ta không cần lo lắng.”

“Hầy, nói không lo là giả đấy, một mình Tinh Khanh chạy tới nơi xa xôi như vậy, lỡ như…”

Nói được nửa chừng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hai mắt Phương Minh sáng đến mức đáng sợ.

“Nam Cường, tôi đột nhiên có ý này.”

Chưa đợi Phương Minh nói xong, Nam Cường Thịnh đã từ chối thẳng thừng: “Không được!”

“Tôi còn chưa nói gì cơ mà, anh làm gì mà từ chối ngay vậy?”

“Tôi quá hiểu cô rồi, nhìn nụ cười của cô là biết ngay cô muốn làm gì rồi.”

Vươn tay ôm lấy cánh tay Nam Cường Thịnh, Phương Minh tỏ vẻ nũng nịu hiếm có: “Ôi dào, tôi cũng vì bạn bè thôi mà, với cả có tôi trông chừng, các anh có thể yên tâm, đúng không nào?”

Nhìn Phương Minh ở bên trái, lại nhìn Nam Cường Thịnh ở bên phải, Đường Ngũ Tuấn tỏ vẻ mình không hiểu cái gì hết.

“Hai người rốt cuộc đang nói gì vậy.”

Quay đầu nhìn Đường Ngũ Tuấn với vẻ tràn ngập hứng khởi, Phương Minh nói: “Dì quyết định sẽ ra nước ngoài cùng mẹ con, đích thân chăm sóc cho mẹ con.”

“Được đó!”

“Không thể được!”

Hai câu trả lời trái ngược hoàn toàn đồng thời vang lên.

Nam Cường Thịnh và Đường Ngũ Tuấn đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kiên quyết trong ánh mắt của đối phương.

“Ý kiến này không tệ đâu”, Đường Ngũ Tuấn quay đầu nói với Nam Cường Thịnh: “Chú Nam Cường, cháu biết chú và dì Phương Minh đang ở giai đoạn thân mật, không nỡ để dì ấy đi, nhưng tình hình lần này rất gấp, gia đình cháu rất cần dì Phương Minh!”

Phương Minh ở bên cạnh cũng lên tiếng giật dây: “Nam Cường, anh đừng nhỏ mọn như vậy, anh không phải bạn thân của Đông Phùng Lưu sao, vì bạn thân, nên giúp đỡ không tiếc mạng sống, huống hồ tôi cũng có gặp nguy hiểm gì đâu. Nói thật lòng, tôi còn chưa ra nước ngoài lần nào, nhân cơ hội này đi chơi một chút, thế là vừa đẹp mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK