CHƯƠNG 297. TÍNH MẠNG NGHÌN CÂN TREO SỢI TÓC.
Điều mà Đông Phùng Lưu không thể chịu đựng được nhất chính là bị người khác phản bội, trước đây là Đường Tinh Khanh, bây giờ lại là người anh em tốt bao nhiêu năm nay, sao anh có thể chịu nổi? Cộng thêm câu đố vẫn chưa có lời giải của sáu năm trước, tất cả khiến Đông Phùng Lưu phát cuồng, không kiềm được gào lên phẫn nộ với Nam Cường Thịnh.
“…” Đối mặt với sự chỉ trích của Đông Phùng Lưu, Nam Cường Thịnh mím môi, không nói một câu nào.
Anh ta biết đây là kết quả do chính tay anh ta gieo xuống, thế nên bây giờ anh ta phải thừa nhận nó.
Khi anh ta quyết định giấu Đông Phùng Lưu chuyện này thì anh ta đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, anh ta không có lập trường để phản bác, Đông Phùng Lưu nói rất đúng, anh ta không có tư cách để quyết định sống chết của Đông Phùng Lưu.
Nhưng nếu ông trời cho anh ta thêm một cơ hội nữa, Nam Cường Thịnh vẫn sẽ lựa chọn giấu giếm Đông Phùng Lưu, so với tính mạng của Đông Phùng Lưu thì chút hiểu lầm này có là gì!
Sự im lặng của Nam Cường Thịnh đổi lấy ánh mắt lạnh lùng khinh miệt của Đông Phùng Lưu, anh hừ lạnh một tiếng, cầm tập tài liệu đặt trên đùi, ngang ngược nói, “Nếu như đã không còn gì để nói vậy thì im miệng! Đừng có cản tôi!”
“Lưu…” Thấy Đông Phùng Lưu cố chấp muốn xem tiếp, Nam Cường Thịnh không kiềm được mà lên tiếng ngăn cản.
“Câm miệng! Còn nói thêm một câu nào nữa là tôi đuổi cổ cậu ra khỏi đây!” Đông Phùng Lưu lạnh lùng lườm Nam Cường Thịnh một cái, ánh mắt độc đoán ngang ngược.
“…”
Thấy việc đã đến nước này, Nam Cường Thịnh biết bản thân mình ngăn cản cũng không còn tác dụng gì nữa, với tính cách của Đông Phùng Lưu chắc chắn anh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, anh đã có được một chút manh mối, chắc chắc sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Cuối cùng, Nam Cường Thịnh chỉ đành bất lực ngồi bên cạnh Đông Phùng Lưu, xem tài liệu với anh, trong lòng không ngừng cậu nguyện cho cái cục máu đông trong não Đông Phùng Lưu bình thường ổn định, đừng có uy hiếp đến tính mạng của cậu ta.
Chí ít tình hình của Đông Phùng Lưu khi xem những bức ảnh kia cũng không tệ, có anh ta ở bên cạnh trông chừng, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng sự thật chứng minh, Nam Cường Thịnh quá ngây thơ, chuyện này đã có lần thứ nhất thì làm sao không có lần thứ hai được cơ chứ?
Thế cho nên sau khi Đông Phùng Lưu xem xong toàn bộ tư liệu về Đường Tinh Khanh, hàng lông mày của anh cau lại thành một đường thằng, hơn nữa những tài liệu này càng đọc càng khiến người ta kinh ngạc, hóa ra Đường Tinh Khanh có nhiều chuyện mà anh không biết đến vậy!!
Còn nữa, khi Đông Phùng Lưu biết được Đường Tinh Khanh từng lấy anh, bọn họ còn có một đứa con, hai bàn tay cầm tập tài liệu của anh không nhịn được mà nổi đầy gân xanh.
Vừa đọc tài liệu, Đông Phùng Lưu vừa cố gắng nhớ về chuyện năm đó, nhưng trong đầu anh ngoại trừ những hình ảnh vụt lướt qua thì không còn gì cả.
Những mảnh vỡ ký ức trong đầu càng lúc càng xuất hiện nhiều, lóe lên rồi trôi vụt mất, Đông Phùng Lưu không kìm được muốn nhào lên túm lấy những mảnh vụn kí ức đó.
Nhưng mà càng cố nhớ đầu anh lại càng đau đớn, anh nghĩ đến chuyện Nam Cường Thịnh đã nhắc lúc trước, anh ta từng cảnh báo anh vô số lần về cục máu đông trong não, trong thoáng chốc Đông Phùng Lưu có chút do dự.
Nhưng anh chỉ do dự trong thoáng chốc, lòng hiếu kỳ nhanh chóng chiến thắng, những nghi vấn trong lòng quá nhiều, những mảnh vỡ ký ức thoáng lóe rồi biến mất, anh căn bản không nhìn rõ chúng. Càng ép mình nhớ lại, đầu Đông Phùng Lưu càng đau đớn dữ dội.
Cuối cùng, Đông Phùng Lưu không kìm được, khàn giọng hét lên, cả người đổ xuống ghế sô pha.
“Lưu!” Vẫn luôn quan sát trạng thái của Đông Phùng Lưu, Nam Cường Thịnh thấy thế ngay lập tức thay đổi thái độ, anh ta vội vàng đỡ lấy cơ thể đang ngã xuống của Đông Phùng Lưu, gào lên: “Lưu, cậu làm sao thế, có phải là đang đau đầu không! Tôi đã sớm cảnh cáo cậu rồi, bảo cậu đừng có xem mà không nghe! Tại sao cậu không chịu nghe tôi chứ!”
Giọng điệu của Nam Cường Thịnh tràn đầy thất vọng bất lực, nhưng bây giờ trách móc Đông Phùng Lưu cũng chỉ vô dụng, nhìn dáng vẻ ôm đầu đau đớn của Đông Phùng Lưu, anh ta quyết đoán đưa Đông Phùng Lưu vào bệnh viện!
Cầm điện thoại gọi cứu thương, Nam Cường Thịnh nhớ đến Đường Tinh Khanh ở ngoài, liền nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa gọi điện vừa gọi Đường Tinh Khanh vào.
Đường Tinh Khanh đang tập trung làm việc, cửa văn phòng đột nhiên bị người khác đẩy mở, Nam Cường Thịnh xông vào, vội vã nói với cô: “Đường Tinh Khanh! Em nhanh vào xem Đông Phùng Lưu đi! Bệnh của cậu ấy lại tái phát rồi!”
Tin này đến quá đột ngột, Đường Tinh Khanh nhất thời không phản ứng kịp, cô ngẩn ra một lúc mới nhớ ra lịch sử bệnh án của Đông Phùng Lưu, nhớ đến dáng vẻ đau đớn của Đông Phùng Lưu ở nhà mình lần trước, cô lập tức đứng bật dậy như lò xo, chạy vội vào phòng làm việc.
Khi Đường Tinh Khanh nhìn thấy dáng vẻ đau đớn hai tay ôm đầu của Đông Phùng Lưu, tim cô vọt lên tận cổ, mọi ân oán, bất mãn với Đông Phùng Lưu giờ phút này đều bị cô đá sang một bên.
Cô bổ nhào về phía Đông Phùng Lưu, lớn tiếng gọi thử thu hút sự chú ý của anh, “Đông Phùng Lưu! Anh tỉnh lại đi! Anh có nghe thấy em nói gì không? Em là Đường Tinh Khanh đây!”
Nhưng mà lần này Đông Phùng Lưu còn đau đớn hơn cả lần trước, anh không ngừng rên rỉ đau đớn, Đường Tinh Khanh nghe những âm thanh đó mà lòng đau nhói, chỉ hận không thể gánh vác hộ anh một một phần đau khổ!
Đúng lúc này, Nam Cường Thịnh đã gọi điện thoại xong, anh ta cũng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Đông Phùng Lưu, liền vội vàng dặn dò Đường Tinh Khanh, “Tinh Khanh, chúng ta không đợi xe cấp cứu đến nữa, em đỡ anh một tay, anh đỡ Lưu xuống nhà, chúng ta đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay!”
“Hai người mỗi người đỡ một bên, em đỡ bên kia, anh đỡ bên này.” Vừa nói, Nam Cường Thịnh vừa đưa tay dìu Đông Phùng Lưu đứng dậy, Đường Tinh Khanh thấy vậy cũng vội chạy đến giúp đỡ.
Trong quá trình hành động, Đường Tinh Khanh thoáng liếc thấy số tài liệu tán loạn trên ghế sô pha và mặt đất, có ảnh của cô và Đông Phùng Lưu, còn có cả những câu chữ trông có phần quen thuộc.
Nhìn thấy những thứ này, động tác dìu Đông Phùng Lưu của Đường Tinh Khanh thoáng khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những trang giấy, trong thoáng chốc dường như cô hiểu ra chuyện gì đó.
Nam Cường Thịnh vốn định bước đi nhưng lại bị cản trở, quay lại nhìn liền phát hiện Đường Tinh Khanh đứng sững tại chỗ, nhìn theo hướng cô nhìn liền biết tại sao cô đột nhiên bất động.
Nhưng bây giờ không phải lúc đển bàn chuyện này, chuyện những tư liệu kia có thể để sau này có thời gian rảnh rồi giải thích, nhưng tính mạng của Đông Phùng Lưu thì không đợi được.
“Đường Tinh Khanh, mau đi thôi! Lưu không chịu nổi nữa!” Nam Cường Thịnh vội vàng liền tiếng thúc giục.
“À… tôi biết rồi!” Đường Tinh Khanh sực tỉnh sau tiếng gọi của Nam Cường Thịnh, trong lòng không ngừng tự trách bản thân sao lại thất thần vào lúc này, cô kéo tay Đông Phùng Lưu choàng qua vai mình, sau đó nhanh chóng sải bước cùng Nam Cường Thịnh đỡ Đông Phùng Lưu đến bệnh viện.
Bời vì bọn họ sử dụng thang máy dành riêng cho tổng giám đốc thông thẳng xuống bãi đỗ xe cho nên không quấy rầy đến các đồng nghiệp khác trong công ty.