CHƯƠNG 455: SỰ TRẢ THÙ CỦA BẠCH ĐÓA ĐÓA
Nghe lời này, Lam Tuyết chợt trầm mặc.
Tuy rằng Đường Tinh Khanh không biết hai người này có thân phận thần bí gì, nhưng lần này đụng phải oan gia, mà sự tình đều từ cô mà ra nên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Đường Tinh Khanh mở cửa xe, quyết định đi xuống: “Cứ để tớ đi đi.”
“Chẳng lẽ câu không sợ bại lộ thân phận sao? Ở đây đều là tai to mặt lớn nhiều quan hệ với Tịch Song.” Lam Tuyết phiền não kéo cô quay lại xe: “Mặc kệ đi, chuyện này giao cho tớ xử lí được rồi, trước mắt đi ăn cơm đã!”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, Hắc Tử, lái xe đi!”
Nhìn thấy ánh mắt của Đường Tinh Khanh qua gương, Hắc Tử vừa khởi động xe vừa nói: “Lam Tuyết mà đói bụng tính tình sẽ rất khó chịu, chúng ta cứ nghe theo cô ấy đã.”
Nói xong liền lái xe chạy đi, Đường Tinh Khanh cũng chẳng biết làm sao.
Về phần Bạch Đóa Đóa, hai mắt nhìn chằm chằm chiếc xe kia, tay gắt gao nắm chặt lại.
“Lúc trước còn nghĩ làm sao để tìm mày báo thù, giờ tốt rồi, là tự mày dâng tới cửa!”
Thấy Bạch Đóa Đóa vẫn đứng trước cửa, người đàn ông mặc âu phục đen bèn tới hỏi: “Đóa Đóa, đứng ở đây làm gì, mấy người phía ngài Đường đều tới rồi.”
Nhu nhược tựa vào người gã đàn ông, Bạch Đóa Đóa nũng nịu nói: “Anh Lý, lần trước em có nói với anh là có người bắt nạt em đó, hôm nay vừa mới đụng phải cô ta.”
“Hửm?”
“Anh có nói chỉ cần em nghe lời anh, anh sẽ giúp em dạy dỗ con ranh kia. Hôm nay cô ta đang ở đây, cơ hội hiếm thấy thế này phải xem biểu hiện của anh ra sao rồi.”
“Không phải chỉ là dạy dỗ một đứa con gái thôi sao, cứ giao cho anh.”
Có được lời hứa của đối phương, Bạch Đóa Đóa nói: “Anh có thấy cái xe đen phía trước không, con nhỏ đó ở trên xe. Cùng với nó còn có một đứa bạn tốt của nó, cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, dằn mặt cô ta luôn đi.”
“Yên tâm, anh sẽ sai người đi làm ngay. Em vào mau đi, đừng làm chậm trễ chuyện quan trọng.”
“Được, em vào trước, chờ tin tốt của anh.”
Phía bên kia ——
Đường Tinh Khanh lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Lam Tuyết khoác tay lên vai Đường Tinh Khanh, chủ động đánh vỡ sự trầm lặng: “Được rồi được rồi, mọi việc đều qua rồi, cậu đừng nghĩ nhiều nữa. Hôm nay may mà có cậu che giấu, nhiệm vụ của tớ mới được tiến hành thuận lợi. Để cảm ơn, chị gái đây mời cưng ăn no căng.”
“Thôi đi, tớ đang lo lại bị túm đến chỗ nào đó không biết tên, bị bán đi còn giúp người ta kiếm tiền.”
“Xem cậu nói kìa, xinh đẹp động lòng người như cậu, tớ làm sao nỡ bán chứ.”
Nói xong Lam Tuyết nhéo cằm của Đường Tinh Khanh, bày ra bộ dáng ác bá đùa giỡn thiếu nữ.
Nhưng Đường Tinh Khanh vẫn ngồi yên không động nói: “Nói dễ nghe hơn nữa tớ cũng không đi đâu, mệt rồi, muốn về nhà ngủ.”
“Yo, cậu giận rồi hả?”
Cũng không phải Đường Tinh Khanh nổi giận, chỉ là trong lòng cô hơi hỗn loạn, nhất thời không để ý đến Lam Tuyết.
“Xem ra là thật sự giận rồi, Diệp Tiểu San, cậu có biết tớ làm thế nào để an ủi người đang tức giận không? Hiện tại thử cho cậu biết!”
Nói xong, Lam Tuyết nhanh tay chộp lấy thắt lưng của Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh rất sợ nhột, trái phải trốn tránh. Nhưng trong xe không gian nhỏ như vậy, có thể trốn được đi đâu, rất nhanh Đường Tinh Khanh bị chọt tơi bời, thở gấp liên tục.
“Nói, cậu còn giận nữa không?”
Lùi vào trong góc, Đường Tinh Khanh vừa cười vừa thở nói: “Không… không giận nữa.”
“Hừm như vậy còn được.”
Lam Tuyết thu hồi móng vuốt, trên mặt đầy đắc ý.
Đường Tinh Khanh điều hòa nhịp thở, ngồi ngay ngắn lại rồi oán giận một cậu: “Lam Tuyết, cậu là đồ thổ phỉ, cậu và Hắc Tử một phe, cùng nhau ép buộc người ta!”
“Sai rồi, lúc trước tớ quấn lấy Hắc Tử nhõng nhẽo, anh ấy mới miễn cưỡng đồng ý với tớ đó.”
“Vậy là cậu rung động rồi, nếu không cậu đã đánh Hắc Tử thê thảm tới mức nửa đời sau không thể tự sinh hoạt.”
“Hai người đó, tự giỡn là được rồi, còn nói tới anh làm gì?”
Đường Tinh Khanh nhìn qua kính thấy lỗ tai Hắc Tử đỏ lên, không khỏi nở nụ cười.
Chẳng ngờ người thanh niên cao lớn thô kệch này lại ngây thơ thế, mới đùa vui vài câu mặt đã đỏ rồi. Mà Lam Tuyết lại là một cô gái phóng khoáng, thật không hiểu lúc hai người ở bên nhau, Hắc Tử sẽ bị đùa giỡn thế nào.
Đường Tinh Khanh đang rơi vào suy nghĩ, không phát hiện có một chiếc xe đột nhiên xuất hiện lao tới.
Phanh ——
Lực va đập cực lớn khiến xe mất khống chế, trực tiếp đâm vào ven đường.
Đường Tinh Khanh cảm thấy đất trời xoay chuyển, khi xe bị đụng mạnh, đầu đập tấm thủy tinh, phát ra tiếng vang nặng nề.
“Đau quá!”
Đường Tinh Khanh nhe răng nhếch miệng, cảm thấy cả người đau nhức.
Nhưng đây vẫn chưa phải là chuyện gay go nhất, có mấy người mập mạp cường tráng đá văng cửa xe, mắt lạnh đánh giá mấy người Đường Tinh Khanh.
“Đem tên này vứt xuống sông, hai đứa con gái thì đưa đến hộp đêm.”
“Dạ.”
Mấy tên thuộc hạ vừa định hành động, lại nghe một giọng nữ lạnh lùng cất lên.
“Ở trước mặt tao kêu gào, chúng mày còn chưa có tư cách đâu!”
“Không đủ tư cách? Vậy để ông đây cho mày biết cái gì gọi là tư cách!”
Gã đàn ông cầm đầu híp mắt vươn tay, muốn xử Lam Tuyết tại chỗ.
Nhưng tay hắn còn chưa chạm tới Lam Tuyết thì đã phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“A —— ”
Kèm theo tiếng la như heo bị cắt tiết, gã đàn ông qùy trên mặt đất, cánh tay bị biến dạng, xem ra hẳn bị gãy xương rồi.
Mấy người khác thấy vậy, sắc mặt giận dữ, đều đánh về phía Lam Tuyết.
Nhưng giây tiếp theo, mấy người thân mình đều cứng đờ, hai tay đặt sau đầu, làm tư thế đầu hàng.
Nhìn lại Lam Tuyết, trên tay là súng lục, ánh mắt lạnh lùng quan sát bọn họ.
“Nói, là ai phái chúng mày tới đây gây sự?”
“Là… là anh Lý.”
“Anh Lý?” Lam Tuyết suy nghĩ một lát, “Hình như tao không quen người này.”
“Anh Lý cũng không biết cô, anh ấy thay Bạch Đóa Đóa ra mặt.”
Lại là Bạch Đóa Đóa
Lam Tuyết cười lạnh lẩm bẩm: “Xem ra không thể lưu lại cô ta được rồi.”
Mấy tên đàn ông không nghĩ tới Lam Tuyết có súng, cộng thêm thân thủ lại bất phàm, khẳng định không phải người thường, đành lên tiếng cầu xin: “Chị đại ơi, tụi em cũng chỉ theo lệnh làm việc, chị tha cho tụi em đi!”
“Nói cũng đúng, cho dù là tính sổ, cũng phải tìm con nhỏ dám tính kế kia,” Lam Tuyết hất hàm hỏi, “Bạch Đóa Đóa hiện đang ở đâu?”
“Khu nhà thành Tây, là anh Lý của chúng em tặng cho Bạch Đóa Đóa.”
“Cô ta xem ra cũng khá, mới vừa rời MG, đã tìm được chỗ dựa vững chắc rồi. Được rồi, cút hết đi!”
Như được đặc xá, bọn họ lập tức chạy đi.
Nhìn chiếc xe hư hỏng, mặt Hắc Tử đầy đau xót, lầm bầm nói: “Xe mới lắp trang bị mà, còn đi chưa tới một tuần.”
“Yên tâm, em sẽ đòi lại từ Bạch Đóa Đóa cho anh.” Lam Tuyết nói xong, liếc sang Đường Tinh Khanh bên cạnh, thấy ánh mắt cô nhìn mình vừa mang vẻ nghiên cứu lại như đề phòng.