Cố Diệc Thần của hôm nay đã trải qua năm tháng mài dũa, đã sống khá lâu trong quân đội để cho anh thành thục và chững chạc hơn rất nhiều.
Đưa tay chạm vào nút áo trước ngực, giúp anh sửa sang lại cổ áo khoác, "Không kinh ngạc sao?” Cố Diệc Thần hờ hững hỏi cô.
"Không!” Cô nhìn anh chằm chằm, vội vàng phản bác, lời nói có chút trái với lương tâm. Hai gò má khẽ ửng hồng, nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô lòng mà anh càng thêm say mê.
"Về nhà đi” Cố Diệc Thần buông chiếc eo nhỏ của cô ra, nhìn đồng hồ, nói. Lăng Bắc Sam xoay người nhìn công việc cần xử lý trên bàn, trong lòng bỗng chốc phiền não, biết là bởi vì chuyện của Âu Dương Trạch, lại không muốn nói với Cố Diệc Thần.
"Ừ.” nhàn nhạt trả lời, sau khi thu dọn đạc, tính toán tạm thời không thèm suy nghĩ đến chuyện công việc mệt mỏi nữa. Cố Diệc Thần nhận thấy sự khác của cô rồi, chắc là bởi vì chuyện của Âu Dương Trạch. Anh tức giận vì cô gặp chuyện phiền phức mà không nói với anh, mặc dù cô nhận định anh là người không thể giúp cô trong chuyện kinh doanh.
Nhưng tối thiểu nên kể khổ với anh một chút chứ?
Cố Diệc Thần cũng không muốn suy nghĩ nhiều về những chuyện này, tất cả đã nằm trong lòng bàn tay anh, chỉ là độc ác một chút, để cho cô tiếp nhận ít dạy dỗ. Tiến lên nhận lấy cặp công văn của cô, dắt cô đi ra khỏi phòng làm việc. Thấy Dink đang ở ngoài phòng làm việc của cô, Cố Diệc Thần vô tình hay cố ý nhìn anh một cái.
"Dink, cậu cũng không nên làm thêm gì, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Lăng Bắc Sam quan tâm nói với Dink.
"Chị Sam, em sửa phần tài liệu này lại một chút rồi sẽ về ngay!” Dink cất giọng nói, Lăng Bắc Sam cảm kích cười cười, ra về cùng với Cố Diệc Thần
"Làm phiền Dink, cậu ấy đã đem chuyện của em làm thành chuyện của chính mình!” Trong thang máy, Lăng Bắc Sam lạnh nhạt nói. Lúc cô bận đến bể đầu sứt trán, thật sự chỉ có Dink giúp đỡ cô. Cố Diệc Thần nghe lời của cô..., khẽ cong khóe môi.
"Vậy sao? Nhưng nghe nói trước khi Dink chỉ là một người mẫu mà thôi? Sao lại có khả năng làm được nhiều việc như thế?” Cố Diệc Thần không chút để ý hỏi, nghĩ thầm, không biết nên nói cô ngu xuẩn, hay nói là cô quá đơn thuần! Cô gái ngu ngốc này, bị người ta lừa như chong chóng vậy mà còn không biết
Lời nói của Cố Diệc Làm, làm Lăng Bắc Sam rất không vui, "Lời này của anh là có ý gì? Năng lực của Dink, ai có mắt nhìn đều thấy!” Anh hỏi như thế là xem thường năng lực của cậu ấy! Lăng Bắc Sam bất mãn nói, Cố Diệc Thần chỉ cười.
"Phải! Anh không hiểu những thứ này! Anh không hỏi, được chứ?” Cố Diệc Thần cười nhạt mà nói, hiểu tính tình của cô, luôn luôn kiêu ngạo, không nghe người khác chấp vấn được
"Không hiểu còn nói bậy!” Lăng Bắc Sam tức giận nói, dẫn đầu ra khỏi thang máy, Cố Diệc Thần đuổi theo, khóe miệng cười càng thêm sâu. Hai người đi ra ngoài ăn tối, ăn tối ở một nhà hàng rất nổi tiếng, có bổ sung đầy đủ các món ăn mùa Đông,
Dùng cơm thì không bàn đến những việc làm lòng mệt mỏi, Cố Diệc Thần về Thủ Dô là để họp, nên một tuần này sẽ ở nhà.
"Uống chút canh đi"
"Đừng, no!"
"Ăn ít như vậy? Có tâm sự?” Thấy cô gầy đi rất nhiều, nhìn cô khi ăn cũng không vui vẻ hơn là bao, Cố Diệc Thần biết rõ còn hỏi, còn hy vọng cô sẽ chủ động kể chuyện của công ty cho anh nghe. Lăng Bắc Sam phiền lòng nhìn anh một cái, "Không có việc gì, anh ăn xong rồi sao, em mệt mỏi muốn về nhà ngủ.” Lăng Bắc Sam mệt mỏi nói.
Cố Diệc Thần gật đầu một cái, hai người đứng dậy, ra khỏi phòng.
"Ơ, sao trùng hợp thế?” mới ra cửa, liền nghe được một giọng nam quen thuộc, Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần thấy Lục Khải Chính ôm Nhan Tịch đứng ở đó, trên mặt Lục Khải Chính mang theo nụ cười vui vẻ
"Thật khéo, các người cũng đến đây ăn?” Cố Diệc Thần vỗ vỗ bả vai Lục Chính Khải, cười nói, nhìn về phía Nhan Tịch, gật đầu một cái, Nhan Tịch cũng theo chân bọn họ, lên tiếng chào hỏi. Thấy sắc mặt của Lăng Bắc Sam có chút không được tự nhiên, chỉ là thoáng qua đã không phục bình thường.
"Là ở sát vách.” Lục Khải Chính nói, ôm lấy Nhan Tịch ra cửa, Cố Diệc Thần và Lăng Bắc Sam cũng đuổi theo.
"Lão Lục, các người như thế nào, còn chưa tu thành chánh quả sao?” Ra khỏi quán ăn, Lăng Bắc Sam nhìn về phía Lục Chính Khải nói lời trêu chọc, mọi người đều biết, đứa con của Lục Khải Chính và Nhan Tịch đã lớn như vậy, hai người vẫn còn chưa kết hôn.
"Cái nha đầu này, miệng còn nói lời như thế, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, đúng không?” Lục Khải Chính phản bác, ngón tay chỉ vào mặt Lăng Bắc Sam, Nhan Tịch cười cười.
"Đó là đương nhiên, về sau gặp anh một lần sẽ đả kích một lần!” Lăng Bắc Sam cất giọng nói, trò chuyện vui vẻ, Cố Diệc Thần đứng một bên có chút không vui, vẫn nhớ đến chuyện năm đó Lăng Bắc Sam theo đuổi Lục Khải Chính.
"A Thần, quản lý cho tốt đi! Rút lui!” Lục Khải Chính vỗ vỗ bả vai Cố Diệc Thần, cất giọng nói, nói xong ôm lấy Nhan Tịch lên xe của mình, Cố Diệc Thần chỉ cười, lôi Lăng Bắc Sam lên xe. Sắc mặt của Cố Diệc Thần có chút khó coi, cứ yên lặng mà lái xe.
Qua thật lâu, Lăng Bắc Sam mới nhận ra được anh có gì đó không đúng, "Anh làm sao vậy?” Cứ thế mà lên tiếng, còn chưa ý thức được có vấn đề ở chỗ nào.
Cố Diệc Thần không trả lời, nhàn nhạt nhìn cô một cái, tiếp tục lái xe. Màn đêm rất lạnh, anh lái xe về ngôi nhà trên núi "Tới nơi này làm gì?” Lăng Bắc Sam khẽ lo lắng hỏi, nơi này, cô nhớ, lần đó tỏ tình với anh cũng ở vùng phụ cận này.
Cố Diệc Thần lái thẳng đến nơi, rồi dừng xe lại bên đường, đang muốn hút thuốc lá, Lăng Bắc Sam vội vàng đoạt lấy, "Có chuyện gì, anh nói thẳng đi!” Cô không kiên nhẫn nên gầm nhẹ, Cố Diệc Thần tháo nịt dây an toàn của cô ra, lôi cô qua, ý bảo cô ngồi ở trên đùi anh.
Buồng xe Wrangler hết sức rộng rãi, hai người ôm nhau, ngồi cùng nhau không gian vẫn dư dả, "Bây giờ em có cảm giác gì với lão Lục?” để cho cô ngồi trên vòm ngực anh, thân thể gục trên tay lái, Lăng Bắc Sam nhìn ánh trăng và những ngôi sao thưa bầu trời ngoài ô cửa sổ, Cố Diệc Thần nhỏ giọng hỏi bên tai cô.
Cái vấn đề này, làm Lăng Bắc Sam rất buồn cười, quay đầu, thông qua ánh đèn nhỏ và yếu ớt nhìn rọi dáng vẻ anh tuấn của anh lúc này, còn nghịch ngợm hỏi ngược lại "Anh cứ nói đi?”. Lòng Cố Diệc Thần buộc chặt, hai tay còn siết chặt hơn.
Theo ý anh, Lăng Bắc Sam đuổi theo Lục Khải Chính nhiều năm như vậy, trong lòng sẽ không dễ dàng quên hết tất cả, anh nói không quan tâm cũng là lừa mình dối người. Có người đàn ông nào lại muốn trong lòng vợ mình lại cất giấu người đàn ông khác không? .
"Là anh hỏi em!” Anh trầm giọng nói, vòng chặt hông của cô.
"Vậy em cũng không nói cho anh biết!” Cảm giác anh khẩn trương, Lăng Bắc Sam hài lòng, Cố Diệc Thần là một người thật ngốc! Thật khờ!
"Em” Cố Diệc Thần tức giận, ra tay chiếm lấy nhũ hoa của cô, dùng sức siết chặt quần áo ngủ của cô, buông ra, làm cho cô lên tiếng thở gấp, "Cố Diệc Thần, anh” đôi tay Lăng Bắc Sam giữ chặt cổ tay của anh, tức giận nói.
"Nói hay là tối nay ở nơi nay không đi” Cố Diệc Thần ác ý nói, chỉ là sờ lên nhũ hoa đẩy đà của cô vậy mà đã có phản ứng.
"Không đi ở nơi này làm gì?” Là muốn cô chết rét sao? Lăng Bắc Sam còn chưa có nghe ra trong lời nói của anh có ý gì đã nhanh miệng hỏi. Cố Diệc Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không nhịn được cúi đầu, chiếm lấy môi cô....
Tiếng thở dốc nặng nề kèm âm thanh nhấm nháp mập mờ vang khắp toa xe, cô bị anh hôn đến mê hoặc, không nhịn được ôm lấy cổ của anh, kích động hôn trả lại anh, chăn bông trên người bị anh vung lên, tay của anh làm loạn quanh người cô....
"Không” thở hồng hộc đẩy anh ra, ngăn cản việc anh đang muốn cởi quần áo của cô
"Tại sao không? Em thích” Cố Diệc Thần tà ác nói.
"Cố Diệc Thần! Đây là trên núi! Đây là trong xe!” cô lý trí rống lên như nhắc nhở anh.
"Vậy thì thế nào?” Nhún nhún vai nói, nhưng mà vẫn không chịu buông tha cô, ôm cô, vì cô mà cỡi nút áo ngực ra, bỏ chiếc áo quấn quanh nhũ hoa đẫy đà của cô, sau đó để quần áo xuống.
"Cố Diệc Thần, bây giờ anh làm gì vậy, ác nhiệt như thế đó hả? Về sau ít ở bên cạnh Tôn Đại Phi một chút! Anh bị cậu ta dạy hư rồi!” Lăng Bắc Sam tức giận chuyển một tay đến ghế lạnh phụ, đỏ mặt trách cứ anh.
Suy nghĩ một chút mới vừa rồi bọn họ thiếu chút nữa đã… thì phát hiện đang ở trên xe, mặc dù tư tưởng của cô rất cởi mở, cũng biết xe này là xe dã chiến.
Cố Diệc Thần cười cười, "Khỏi để bà xã nghĩ rằng ông xã vô năng sao? Cũng có khả năng trước kia anh chính là như thế, chỉ là ở trước mặt em....” anh nâng cằm của cô lên, ngón cái vuốt ve cánh môi bị anh hôn đến đỏ ửng, anh tà ác nói.
"...." Lời của anh làm Lăng Bắc Sam im lặng, không ngờ trước kia anh buồn bực rối rắm là giả vờ, đúng không?
Trước kia Cố Diệc Thần vô tình thấy ngực cô thôi thì mặt đã đỏ lên hiện tại thì thế nào
Anh nhanh chóng lái xe, bằng tốc độ nhanh nhất về đến nhà, mới vừa xuống xe, cô đã bị anh ôm lấy, chạy thẳng lên lầu ba, "Nhanh mở cửa!” Cố Diệc Thần ra lệnh cho cô.
"Gấp cái gì chứ?” cô móc chìa khóa ra, thong thả ung dung mở cửa, khóa cửa mới dời đi chỗ khác, chỉ thấy Cố Diệc Thần đã nhấc chân, đạp vào cửa một cái, ôm cô vọt vào, chân hướng ra phía sau đá thêm một cái nữa, cửa nhà đóng lại, ôm cô, chạy thẳng tới phòng ngủ.
Mới vừa buông cô xuống, mở máy sưởi ấm lên, Lăng Bắc Sam đang muốn đi vào phòng tắm, lại bị anh mánh khóe giữ chặt, cô bị anh ép đến ở trên ván cửa, động tác kích tình này làm lòng của cô chợt rung lên, thân thể cô vốn đã mệt mỏi thế mà lại hưng phấn lạ thường.
Cố Diệc Thần ấn cô ở trên ván cửa, tiếp tục việc vừa rồi ở trên núi, chuyện vẫn chưa làm xong ở trên xe. Người đàn ông bị tình dục thiêu đốt giống như con sói rất mạnh mẽ, kích tình tháo những quần áo cản trở trên người cô xuống, không kịp chờ đợi mà đi vòng quanh....
Cô bị anh kích tình thiêu đốt tất cả lý trí, động tình đáp lại anh, hai người lăn từ cửa đến giường, Cố Diệc Thần dùng hành động để hành hạ cô, trêu chọc cô, thì thầm hỏi lại vấn đề trên xe kia.
"Nói hay không?” Làm cho khẩu vị của cô như treo ngược, nhưng lại không để cho cô thỏa mãn.
"Không...."
"Sam Sam, nói cho anh biết em có thích lão Lục hay không?” Cố Diệc Thần ác ý đặt một nụ hôn sau tai cô, lại hỏi.
"Muốn….. Thần….. ưmh, em không thích anh ấy!” bị anh ép đến sắp khóc lên, cô chảy nước mắt nói.